Lời vào truyện:
Có bao giờ chúng ta nghe từ miệng một vị Thiền-sư dạy Đạo cho môn sinh như thế này chưa:
-
Này chư tử! Thuở còn trai trẻ, làm kiếm khách Áo Trắng, ta ít khi rút
kiếm ra khỏi bao, rút ra là phải chém. Hàng tục sĩ gọi ta là Kiếm vương.
Này
chư tử! Thuở còn trai trẻ, làm giang hồ kì thủ, ta ít khi chơi cờ. Khi
đã chơi, một quân cờ đặt xuống – trọng lượng như một quả núi – sẽ kết
thành định mệnh. Định mệnh không lập lại hai lần. Dòng sông đã chảy, vậy
thì những quân cờ kế tục đi đến chung quyết. Không do dự. Không ngập
ngừng. Người đời gọi ta là Kỳ vương.
Này
chư tử! kiếm vương ta cũng bỏ, kỳ thủ ta cũng lìa, khoác tay nải, dép
cỏ, nón mê, lang thang học Đạo. Ba mươi năm chí thú tinh cần mới thấy
được cửa vào. Mười năm lên núi sâu thiền tu, tịch mặc. Sở chướng đã trừ.
Mê lầm đã tuyệt. Núi cũng là núi. Sông cũng là sông thôi. Kiếm vương
kia thành Kiếm đạo. Kỳ vương kia thành Kỳ đạo. Tại sao như thế?
Này
chư tử! Nay ta có mấy lời tâm huyết, như dao chạm đá, như kiếm xuyên
mây. Hãy nghe mà lập tâm lập hạnh. Đốt cháy kiến hoặc, dội tắt nghi
tình, vào chốn ngũ trần mà thong dong tự tại.
Hãy
nghe đây! Phàm người tu Phật, một niệm phóng đi, tác thành nghiệp báo.
Vậy hãy như tay Kiếm vương kia, chớ khinh suất mà ra chiêu, đừng cho ý
tưởng tự do khởi động. Khi ngưng tụ sinh lực. Lúc buông lúc xả nghỉ
ngơi. Hãy xuất niệm như xuất kiếm. Đã xuất là phải đạt.
Này
chư tử! Phàm người tu Phật, phải tinh luyện tư duy, khổ hạnh tư duy.
Một tư duy đặt trên đối tượng. Một tư duy dẫn dắt hành động. Phải như
tên kỳ thủ kia, một quân cờ đặt xuống, trọng lượng một quả núi. Dòng
sông không chảy hai lần. Đừng do dự. Đừng ngập ngừng. Quân cờ đặt xuống
là tác thành định mệnh, tác thành nhân quả, nghiệp báo.
Này chư tử! Hãy xuất cờ ! Hãy xuất niệm! Hãy xuất kiếm! Bước tới! Không ngoảnh đầu! Không có sinh tử giữa dòng chảy trôi liên lỉ! Không có sau trước giữa vòng tròn vô thỉ, vô chung!
Bài
giảng kia đã từ một tu viện thâm u trên núi cao, đâm xuyên qua mấy đỉnh
mây mù, băng tuyết, rơi xuống, cắm vào giữa lòng các đô thị. Người ta
tỉnh giấc, bàng hoàng. Ngàn năm Phật giáo kinh điển, từ chương, thụ
động, tiêu cực, đắm say bùa chú, hương khói vật vờ; chợt đứng dậy, vươn
cao, nắm định mệnh mình bước đi như thớt voi lâm trận, hùng dũng hô to,
cánh sát cánh, vai sát vai … ánh lửa Trí Tuệ bùng lên, thổi sinh khí,
đem lại Cái Đẹp, Sức Mạnh và Tự Do Tối Thượng cho con người.
Phật
giáo thời Khâm Minh Thiên Hoàng, đến đây, hậu bán thế kỷ XV, sống lại,
mang cơ thể mới, tinh thần mới, dẫn Nhật bản đi vào thời đại phú cường.
Công lao ấy có ai ngờ rằng khởi từ Trí Tuệ của một người: Thiền-sư
Dai-so-kim! Ngài tịch năm 1491, nơi một am thất nhỏ ở Keti phía nam Tây
hải đảo.
Truyện ngắn sau đây thuật lại một trường hợp dạy Đạo của TS Dai-so-kim:
Thanh niên Ka-jo-ju sau khi thất vọng về đường công danh, tình yêu, sự nghiệp bèn tìm đến một tu viện trên non cao và thưa với Tu viện trưởng:
-
Thưa ngài! Con đã thấy rõ bộ mặt thật của đời nên mong muốn giải thoát
khỏi những đau khổ. Thế nhưng, con không có khả năng hành trì một thứ gì
lâu dài. Không bao giờ con có thể sống nhiều năm trong một thiền định,
học tập, giới luật hay cái gì nghiêm túc tương tự như vây. Con sẽ thối
chí và rơi trở vào cuộc đời, dẫu biết rằng mình không còn chịu đựng
được. Quyên sinh là biện pháp hay nhất, có lẽ. Thưa ngài! Vậy thì còn
con đường nào ngắn nhất, dễ dàng nhất dành cho những kẻ như con hay
không?
- Có chứ!
Tu viện trưởng một thoáng lạ lùng nhìn người thanh niên rồi trả lời:
–
Nếu con trung thực! Nhưng hãy cho ta biết là con đã học những thứ gì?
Sở trí ra sao? Có thể có những khả năng như thế nào? Thảng hoặc, con
thường hay tập trung tâm ý nhiều nhất vào chuyện gì?
Ka-jo-ju có vẻ nghĩ ngợi, sau đó, y thở dài thườn thượt:
-
Ôi! Thực sự thì không có thứ gì! Con chưa nghĩ là mình phải nên như thế
này hoặc nên như thế nọ! Vả chăng, mục đích của sự học cũng chỉ đưa đến
hư vô và phù phiếm! Công danh, sự nghiệp giữa cuộc đời này cũng chỉ là
giấc mộng đầu hôm. Hiện giờ gia đình con lại khá giả nên con không cần
phải làm việc. Riêng về sở thích thì … tuyệt, con thích đánh cờ nhất! Cả
đời, dường như tâm trí con chỉ tập trung vào đó thôi. Trong vài cuộc
tranh giải gồm những kỳ thủ già dặn bốn phương, thỉnh thoảng con cũng
giật được một phần thưởng ưu hạng.
- Rất tốt!
Tu viện trưởng gật đầu:
- Chưa đến nỗi phải bỏ đi. Nhưng mà điều này mới thật là quan trọng, con có niềm tin nào nơi ta không chứ?
- Con đã chọn lựa.
- Thế nào?
- Ngài là Kiếm vương!
Thanh niên Ka-jo-ju chợt nói lớn:
-
Lại là Kỳ vương nữa. Ngài đã dùng sức mạnh của đạo đức và trí tuệ để
thu phục nơi tu viện này những con ngựa hung hăng nhất, những tay giang
hồ kiêu ngạo và bạc hãnh nhất. Không cần phải nói rằng người ta tín phục
ngài như thế nào, ngài Tu viện trưởng ạ!
- Hỡi con, này Ka-jo-ju! Ta muốn hiểu cường độ tín phục ấy ở riêng nơi con thôi.
Nghe
gọi đúng tên mình, Ka-jo-ju rúng động cả châu thân. Bất giác, thanh
niên đưa mắt nhìn Tu viện trưởng, và y cảm thấy một sức thu hút kỳ lạ
không cưỡng được.
Ka-jo-ju gật:
- Tín phục. Con hoàn toàn tín phục.
Tu viện trưởng chậm rãi quay qua bảo thị giả:
- Vậy hãy cho gọi tu sĩ Mu-ju đến đây cùng với bàn cờ của y.
Người được gọi là một tu sĩ trẻ, rất trẻ, vóc người tầm thước, dáng dấp nho nhã, khuôn mặt sáng rỡ, tròn trặn đầy phúc hậu.
-Mu-ju con!
-Bạch thầy, con nghe.
-Bao
nhiêu năm con theo thầy học đạo. Con mời cơm, ta ăn. Ta gọi, con dạ. Ta
giẫy cỏ, con cuốc đất … Tình thầy trò giữa chúng ta thật không có gì
đáng phải phàn nàn cả chứ?
- Dạ, quả thế thật.
- Ta còn muốn hỏi rõ hơn nữa. Từ trước đến nay, con không hề mảy may nghi ngờ gì nơi ta đấy chứ?
-
Phải nói ngược lại, bạch thầy – giọng tu sĩ trẻ chợt như viên đá nặng
ngàn cân – phải nói là con tuân phục thầy một cách tuyệt đối.
- Rất tốt! Vậy này Mu-ju! Ngây bay giờ ta yêu cầu con sự tuân phục “Kim cương bất hoại” đó.
- Xin vâng.
Tu
viện trưởng – chính là thiền sư Dai-so-kim- chợt đứng dậy, bước tới bức
tường phía đông. Ở đó có treo 1 thanh kiếm cổ, vỏ nạm bạc khảm xà cừ,
nhưng tuế nguyệt đã phủ lên đấy môt lớp bụi đục. Gần nửa thế kỉ nay,
ngài không đụng đến thanh kiếm ấy. Cái thời Kiếm vương trai tráng oanh
liệt dường như mới hôm qua đây thôi. Ngài thò tay. Một tiếng động khẽ
vang lên. Kiếm đã ra khỏi vỏ. Mũi kiếm sắc lạnh ngời ánh thép xanh biếc.
Thiền-sư Dai-so-kim quay lại, đứng thẳng như một cõi tùng gân guốc.
-
Này Mu-ju ! Ngài nói chậm rãi – Con hãy chơi cờ với chàng thanh niên
này. Và nghe đây ! Nếu con thua, ta sẽ chém đầu con. Nhưng ta hứa là con
sẽ được tái sanh vào một cõi lạc phúc. Nếu con thắng, ta sẽ chém đầu
chàng thanh niên. Suốt đời anh ta mê mải ham thích trò chơi đó, nếu để
thua thì chém đầu y chẳng oan tí nào.
Hai người lạnh toát sống lưng nhìn Tu viện trưởng, và trong thoáng giây đó, họ hiểu rằng ngài nói thật.
Thanh
niên Ka-jo-ju đứng trân, bất động, loáng thoáng theo hơi gió buốt lạnh
câu nói xa xưa của Kiếm vương: “Ta ít khi rút kiếm ra khỏi bao, rút ra
là phải chém!” Bất giác, thanh niên đưa tay sờ lên cổ mình, mồ hôi lấm
tấm, gai lạnh. Tu sĩ Mu-ju chỉ thoáng một giây sợ hãi như tí gợn trên
mặt hồ rồi mất. Trọn đời bằng vào đức tin tuyệt đối nơi đức Thầy, nên
việc giao phó định mệnh không phải là điều đáng suy nghĩ lâu.
Giữa
thiền đường, lư trầm nghi ngút. Cơn gió lạnh lẽo lùa qua liếp cửa .
Thiền sư Dai-so-kim ngồi xuống sau làn khói lung linh mờ ảo, tay nắm
chặt đốc kiếm trịnh trọng với phong độ của một bậc tôn sư. Không khí
đọng lại, trang nghiêm và tĩnh mịch đến ghê người.
Cả hai hoàn toàn bị khiếp phục.
Họ bắt đầu bước vào ván cờ sinh tử.
Ván
cờ không còn là trò chơi nữa. Là cái gì nghiêm trọng nhất trên đời này.
Ván cờ chính là cuộc đời . Ván cờ chính là sinh tử. Và cả hai hoàn toàn
tập trung tâm ý vào đó không một mảy may dám xao lãng.
Chỉ
vài nước khởi đầu, thanh niên đã sớm hiểu mình đang đối đương với một
địch thủ kỳ tài và già dặn. Tu sĩ trẻ lại un đúc trầm tĩnh của thiền
môn. Đó là những yếu tố đáng ngại. Mồ hôi từ trán chàng thanh niên chảy
dài xuống ngực. Tu sĩ Mu-ju đã chiếm ưu thế mất rồi. Và như là một lão
ngựa tự tin, sung sức – chỉ cần sải từng bước đều đặn giữ khoảng cách
đầu ngựa.
Chiến thắng chỉ còn là thời gian.
Ka-jo-ju
quên ngoại cảnh, quên bản thân, quên cả việc sống chết. Ngay giây phút
này – tình yêu, công danh, sự nghiệp, ưu hận – là những đám mây đen bị
xua tan một cách nhanh chóng. Tâm trí Ka-jo-ju hoàn toàn chú mục vào cái
đam mê duy nhất của đời mình. Phong độ, sinh lực, thiện xảo, sự thông
minh dễ dàng trở lại với chàng. Thế là Ka-jo-ju khôn khéo gỡ từng thế
một. Tuy nhiên, tu sĩ Mu-ju vẫn tranh tiên. Rất chậm, vững chãi, từng
bước vây hãm thành trì, không một sơ hở tối thiểu để cho chàng thanh
niên lập lại thế quân bình.
Đột
nhiên, thanh niên Ka-jo-ju bỏ thủ, bỏ cả thành trì, huy sinh quân mã,
tung những đòn chớp giật. Lớp chết, lớp khác xông lên với khí thế quyết
tử. Lấy công làm thủ là chiến thuật bình thường, nhưng sự hi sinh quá
đột ngột, liều lĩnh và táo bạo như vậy thì quả là Mu-ju mới thấy lần
đầu. Đến lượt tu sĩ trẻ toát mồ hôi, từng giọt, từng giọt rỏ xuống bàn
cờ. Ka-jo-ju chỉ chờ có thế. Chỉ cần một thoáng bối rối lưỡng lự của đối
thủ là y chém đông chém tây những thế táo bạo – nhưng chỉ là hư chiêu –
rồi rút về an toàn, bình chân như vại.
-
Đệ tử vây Ngụy, cứu Triệu, hao tổn tâm cơ là chỉ mong cái thế bảo toàn –
Ka-jo-ju thở phào nói – Thật ra, nếu đệ tử không thất vọng tình đời thì
không đi những thế tuyệt mạng như vậy. Vì từ bi, vì trung hậu và chơn
chất mà tiểu sư phụ mất thế thượng phong. Hiện giờ tiểu sư phụ dẫu hơn
quan nhưng chuyện thắng bại khó biết phần ai.
Lợi
dụng khi quân mã tu sĩ đang tản mạn đó đây, thanh niên kéo đôi pháo
giăng về giữ trung quân. Binh lính và ngựa ngăn ở ven sông. Một xa chợt
đông, chợt tây, chợt tấn, chợt thoái xông xáo giữa chốn thiên binh vạn
mã.
Tu
sĩ trẻ bắt đầu thấy mình yếu thế. Tự tin một thoáng lay động là phía tả
tiền bị viên hổ tướng của địch phá vỡ. Lão ngựa già của đối phương đươc
hai chốt hộ vệ chặt chẽ, hờm sẵn đã lâu, bây giờ hung hăng nhảy đến thí
mạng. Thế là đôi pháo bất khuất kiên cường của tu sĩ bị loại khỏi vòng
chiến.
Mu-ju
đã rơi vào thế thủ. Thỉnh thoảng vẫn đánh trả những đòn đầy trầm tĩnh
và nội lực nhưng thanh niên vẫn đón đỡ dễ dàng. Vào phút bất ngờ nhất,
thanh niên Ka-jo-ju tung quân dự bị. Hai pháo giữ nhà đồng loạt vọt qua
sông, tung đòn tối hậu.
Tu sĩ đã nguy cơ thập tử nhất sinh.
Thanh
niên len lén đưa mắt nhìn vị sư. Đấy là một khuôn mặt trong sáng đầy
trí tuệ do bao năm tinh cần giới luật. Ôi! Một dung dấp thật đẹp ở trong
một tinh thần cao khiết. Thanh niên nghĩ. Vị tu sĩ này từ hoà và đôn
hậu hết mực, mang linh hồn trong sáng như viên ngọc không vết tì nhiễm.
Ôi! Đâu có có hắc ám, bụi bặm, hiếu chiến, táo tợn và đa sát cuộc đời
như ta? Ôi! Một nhân cách như vậy mà bị kết liễu cuộc đời thật uổng lắm
thay! Ta là gì ? Một kẻ du thủ du thực, vô tích sự, ăn bám mẹ cha va xã
hội; nếp sống dơ dáy, hư hỏng, nội tâm đầy rẫy những ham muốn bất chánh
và hèn hạ. Giá trị đời ta chỉ có thế thôi . Rơm rác còn có ích hơn ta.
Thanh
niên nhè nhẹ thở dài. Và lòng từ bi khởi lên dịu dàng xâm chiếm lòng
chàng. Ôi! Cuộc đời vô giá trị của ta nên hi sinh cho cuộc đời có giá
trị.
Nghĩ
thế xong, thanh niên khôn khéo tạo những sơ hở kín đáo, chỉ những kì
thủ trứ danh mới biết được. Một thế, hai thế. Vậy là quá đủ cho tu sĩ
lấy lại thế quân bình rồi chiếm luôn ưu thế tấn công.
Thanh
niên Ka-jo-hu biết mình sẽ thua, lát nữa thôi, nhưng chàng không đổ mồ
hôi, không lạnh lưng, không lạnh gáy. Một an tĩnh mênh mông, thân thiết
vây phủ tâm hồn chàng. Chưa bao giờ mà chàng chời đợi cái thua – nghĩa
là chờ đợi cái chết – một cách dịu dàng, trong sáng, bình lặng và thanh
khiết như vậy.
Tu sĩ trẻ ngần ngại. Ngón tay vừa thò xuống quân cờ định mệnh, vội rút lui. Cũng vì lòng từ bi mà tu sĩ không nỡ hạ thủ.
Bàn cờ bất động giữa hai người.
Đối với những tay cờ ưu hạng, không có thế cuối cùng, Ka-jo-ju hiểu vậy, và vì đã nguyện hi sinh, bèn thò tay xuống …
Bỗng
một làn khí lạnh lướt qua. Tu sĩ Mu-ju thoáng thấy thiền sư Dai-so-kim
đứng dậy chập chờn sau làn khói hương. Và một tia chớp phủ chụp xuống
đầu chàng thanh niên. Tu sĩ nhắm mắt lại, khẽ tuyên Phật hiệu …
Thiền
đường lặng ngắt như tờ. Tu sĩ trẻ định thần mở mắt ra. Mắt y chợt tròn
vo, kinh ngạc. Cái đầu với tóc tai rối bù của chàng thanh niên đã bị cạo
nhẵn thín. Và giọng thiền sư Dai-so-kim trầm ấm, mồn một bên tai:
- Chỉ cần có hai điều, Ka-jo-ju con hỡi ! Ấy là sự tập trung tâm ý hoàn toàn và lòng từ bi.
Hai yếu tố quan trọng của Đạo Giác ngộ. Thế mà hôm nay con học được cả
hai. Con đã tập trung tâm ý có hiệu quả vào ván cờ. Sau đó vì lòng từ bi
mà con nguyện hi sinh mạng sống cua mình. Thôi, hãy ở lại đây, áp dụng
kỷ luật của chúng ta trong tinh thần đó. Giải thoát sẽ là kết quả đương
nhiên như mũi tên đến tiêu điểm theo đường nhắm trúng.
Thanh niên Ka-jo-ju đưa tay sờ lên đầu mình, chàng mỉm cười.
Minh Đức – Triều Tâm Ảnh