Nơi thế giới sinh hoạt bằng hữu niệm và hữu ngã, thì danh từ
hòa bình là danh từ sáo rỗng, người đứng ra vận động hòa bình, cũng
chính là kẻ đang cổ xúy cho chiến tranh, dưới một hình thức này hay một
hình thức khác của hữu niệm và hữu ngã.
Và những người đang sinh hoạt ở trong thế giới hữu niệm và hữu ngã,
mà chủ trương sống hòa bình, cũng có nghĩa là họ đang chủ trương sống
với chiến tranh, và có khi chính họ là tội phạm của chiến tranh. Vì
sao? Vì còn tính ngã và còn những suy nghĩ lệ thuộc tính ngã, là còn
chiến tranh. Ấy là chủ trương chiến tranh núp dưới nhãn hiệu chủ trương
hòa bình và chủ trương hòa bình núp dưới nhãn hiệu chủ trương chiến
tranh đó bạn ạ!
Người ta sống trong thế giới hữu niệm và hữu ngã, chiến tranh là một
hình thức khác của hòa bình và những khao khát đối với hòa bình; và
sống trong thế giới hòa bình là một hình thức ngầm phát khởi chiến
tranh và người ta đang chuẩn bị và khao khát tìm kiếm chiến tranh. Vì
sao? Vì tự thân của thế giới hữu niệm và hữu ngã là thế giới của kỳ thị
và phân biệt. Hễ nơi nào có kỳ thị và phân biệt là ở nơi đó có phân
hai, phân ba, phân bốn và phân ra từng mảnh vụn.
Kỳ thị là kỳ thị đối với những gì mà họ cho không phải là họ và không
phải là của họ; phân biệt là phân biệt cái này là mình, cái này thuộc
về mình; cái kia không phải là mình và không thuộc về mình. Như vậy,
gốc rễ của mọi cuộc chiến tranh, từ chiến tranh cấp quốc gia, đến chiến
tranh cấp vùng và chiến tranh toàn thể thế giới có phải sinh khởi từ
những ý niệm phân biệt đối xử và kỳ thị của con người ở trong cõi người
ta mà ra không bạn nhỉ?
Muốn có hòa bình để sống thì trước hết ta phải buông bỏ hết thảy mọi ý
niệm phân chia, để sống ở trong vô niệm. Vô niệm là vô ngã. Vô ngã là
hòa bình. Vô ngã, nên toàn thể vũ trụ lúc nào và ở đâu cũng hoạt động
trong sự hòa điệu tuyệt đối, toàn thể và đồng thời. Nên, vô ngã là sự
hòa điệu tuyệt đối của vũ trụ, vì vậy vũ trụ luôn luôn sống trong hòa
bình.
Bạn đừng nghĩ rằng, sống vô niệm và vô ngã thì không có cái gì để làm
lợi ích và hiến tặng cho cuộc đời. Nếu bạn nghĩ như vậy, thì chính
những ý nghĩ đó đưa bạn đi từ những sai lầm này đến những sai lầm khác.
Ta hãy xem, mặt trời chiếu sáng ban ngày, mặt trăng chiếu sáng ban
đêm, nó có suy nghĩ rằng, nó làm lợi ích cho đời gì đâu, mà nó làm lợi
ích rất nhiều cho đời, cho mọi sự sống một cách hữu hiệu, thiết thực và
bình đẳng. Những bông hoa nở ra, nó có nghĩ rằng, nó nở ra để làm đẹp
cho đời đâu, nó nở ra là nở ra từ tự tính vô niệm và vô ngã nơi nó.
Nhưng ở nơi thế giới hữu niệm, hữu ngã, có ai bảo rằng hoa không đẹp,
không thơm và không có lợi ích đâu? Không những vậy, người ta còn cài
hoa trên đầu, đặt hoa vào những chỗ thiêng liêng và trang trọng nhất
nữa chứ! Tại sao con người đã dành cho hoa những vị trí xứng đáng và
cao cả như vậy? Vì hoa sinh ra từ vô niệm và biểu hiện đời sống bằng
bản chất vô ngã nơi nó.
Bát Nhã Tâm Kinh: “Bấy giờ Bồ-tát Quán Tự Tại thực hành Bát nhã sâu
xa, soi thấy năm uẩn rỗng không, liền vượt qua mọi khổ ách.”
Bạn khổ đau và khổ đau là thế giới của bạn, cả hai đều xảy ra cho
bạn, không phải là ngẫu nhiên hay tình cờ, mà chúng xảy ra đồng thời và
chính xác cho bạn. Xảy ra đồng thời cho bạn, vì bạn là thế giới và cả
toàn thể thế giới đang có mặt trong bạn. Điều ấy xảy ra chính xác cho
bạn, vì nó chính là tư duy và tác ý của bạn, mà không phải là tư duy
hay tác ý của người khác.
Bạn không thấy đó sao? Hai người cùng ngủ chung một giường, mà mỗi
người có một giấc mơ khác nhau và đều có những cảm nhận khác nhau đối
với những giấc mơ ấy. Tại sao có sự khác biệt này? Ấy là do hữu niệm,
hữu ngã của bạn đã tạo nên sự khác biệt ấy, chứ có nào ai khác!
Do hữu niệm, bạn cho thân năm uẩn này là tôi và là của tôi, vì vậy mà
bạn nhảy mấy cũng không qua khỏi lưới khổ đau. Do hữu niệm, nên mọi
người trong mọi gia đình của bạn, ai cũng cho thân năm uẩn này là họ và
là của họ, nên mọi người trong gia đình của bạn, cùng nhau nhảy cao
mấy, cũng không ra khỏi lưới của khổ đau; và do hữu niệm mà cộng đồng
của thế giới con người cho rằng, thế giới này là của họ, thân năm uẩn
trong thế giới này là thân thể của họ, nên chiến tranh xảy ra cho họ
liên hồi và tranh chấp nhau liên tục, từ hải đảo đến rừng xanh, từ đồng
bằng đến phố thị, họ đã từng đánh giết nhau bằng miệng lưỡi, bằng gậy
gộc, ngói gạch, giáo mác, cung tên, súng đạn cho đến vũ khí nguyên tử,
hạt nhân và họ đang gầm gừ nhau, dọa nhau đối với những loại vũ khí tối
tân này, và vì vậy mà thế giới con người, dù văn minh đến mấy, tiện
nghi đến mấy, họ vẫn cũng không thể vượt ra khỏi khổ đau và họ cũng
không thể nào vượt ra khỏi chiến tranh để sống trong hòa bình.
Khổ đau hay chiến tranh của thế giới con người là do con người có tư
duy hữu ngã. Với tư duy hữu ngã thì con người mở mắt ra là chiến tranh
và khổ đau, nhắm mắt lại là con người lại rơi vào bẫy sập của tâm thức
tính toán, lo lắng, sợ hãi và chuẩn bị cho đời sống của chiến tranh và
đối diện với khổ đau.
Hạnh phúc và hòa bình đích thực nơi con người và xã hội chỉ hiện hữu
khi nào chúng ta biết tư duy vô ngã và cùng nhau biểu hiện những hành
động ấy bất cứ ở đâu, lúc nào và đối với bất cứ ai, trong sự tương tác
hòa điệu tuyệt đối và đồng thời.
Bạn đã từng nghe nhạc, và bản nhạc mà bạn cảm nhận là hay, chỉ khi
nào bản nhạc ấy được phát ra từ sự hòa điệu tuyệt đối và đồng thời giữa
các nhạc công, nhạc sĩ, nhạc khí và nhạc âm,… Chính sự hòa điệu tuyệt
đối của âm nhạc mới phát ra cho ta những âm thanh kỳ diệu. Âm thanh kỳ
diệu của bản nhạc, chính là âm thanh được biểu hiện từ tự tánh tư duy
vô ngã đó bạn ạ!
Tư duy vô ngã là tư duy có khả năng soi thấy sự hòa điệu tuyệt đối và
rỗng lặng của năm uẩn hay của thế giới, không có mọi hoạt khởi và vận
hành của các tư niệm hữu ngã.
Tư duy vô ngã chính là tư duy vô niệm. Vô niệm là giác tính rỗng lặng
và tròn đầy vốn có nơi hết thảy chúng sanh. Nên ta mở mắt trong vô
niệm là ta mở mắt trong hạnh phúc và sống trong hòa bình toàn thể. Ta
nhắm mắt trong vô niệm là ta ở trong thế giới của an lạc và hòa bình
toàn thể ấy.
Vì vậy, chiến tranh của thế giới con người, chỉ có thể chấm dứt, khi
nào con người biết buông bỏ những tư duy hữu niệm mà quay về sống với
tư duy vô niệm.
Vô niệm là tất cả niệm ở nơi tâm đều ở trong trạng thái thuần tịnh, sáng trong và hoàn toàn rỗng lặng.
Toàn thể vũ trụ lúc nào, ở đâu cũng vận hành trong sự hòa điệu tuyệt
đối và đối xử với ai cũng đều ở trong vô niệm, mà con người thì lúc
nào, ở đâu cũng phân chia ta và người, và đối xử với ai cũng đều là hữu
niệm.
Do đó, thể tính của vũ trụ là hòa bình, mà nghiệp dụng của chúng sanh
thì ở trong hòa bình mà hiện khởi chiến tranh; thể tính của vũ trụ thì
thanh tịnh, mà nhân hạnh của chúng sanh thì ở trong sự thanh tịnh mà
khởi hiện ô nhiễm; thể tính của vũ trụ thì dung thông vô ngại, mà đời
sống chúng sanh thì ở trong sự dung thông vô ngại mà khởi lên ý tưởng
ngăn cách, chia phân, khiến cho đời sống của họ luôn luôn xảy ra tình
trạng “trống đánh xuôi kèn thổi ngược” hay “cha vỗ tay reo mừng chiến
tranh, mẹ vỗ tay hoan hô hòa bình”.
Vì vậy, ta đừng làm kẻ “vỗ tay reo mừng chiến tranh” và cũng đừng làm
kẻ “vỗ tay hoan hô hòa bình”, mà chỉ làm người thực tập buông bỏ vọng
niệm. Buông bỏ đến chỗ không còn có bất cứ cái gì nữa để buông bỏ,
ngay cả cái gọi là buông bỏ.
Lúc ấy, thế giới chân thực hiện ra cho ta, ta tha hồ mà vui sống, tự
do. Và nhiều người hỏi thế giới như vậy là thế giới gì, ta không biết
thế giới ấy tên gì để gọi, liền tạm gọi là thế giới không còn có sự
hoan hô chiến tranh và hòa bình.
T.T.H