Do một bản tin ngắn dựa trên các
tin đồn được báo chí Cambodia loan tải đã làm cho một đám đông khoảng 500 người
Căm Bốt nổi giận đốt cháy toà đại sứ Thái Lan tại Thủ đô Phnom Penth, gây thiệt
mạng cho một người Thái Lan, bảy người khác bị thương, ông Đại Sứ phải leo rào
thoát chạy ngả sau và làm căng thẳng mối bang giao giữa hai quốc gia Thái Lan
và Cambodia.
Trước đây không lâu, cũng do
một bài báo loan tải trên nhật báo Ngày Nay “Thisday” ở Nigeria đã châm ngòi
cho cuộc bạo động giữa người Hồi giáo và người Thiên Chúa giáo, làm 215 người
thiệt mạng và hơn 1000 người bị thương. Phía người Hồi giáo cho rằng bài báo đã
xúc phạm đến họ khi nói rằng ngài Mohammad sẽ chọn được vợ trong số các người
đẹp tới tham dự cuộc thi hoa hậu thế giới Miss World tại nơi đây. Cuộc thi hoa
hậu phải di chuyển sang Anh Quốc, ban biên tập tờ báo đã phải xin lỗi, tờ báo
bị đóng cửa, và ký giả bài báo đã bị kết án tử hình để rồi phải lẩn trốn ra
nước ngoài tránh bị thọ án.
Chỉ một bản tin viết không đúng
sự thật làm cháy nhà, chết người và ảnh hưởng đến bang giao giữa hai xứ. Chỉ
một câu nói, đáng lẽ không nên nói đã gây bao tang tóc, làm hàng trăm người
chết và hàng ngàn người bị thương. Quả thật là bút máu, là hoạ tùng khẩu
xuất như người xưa thường nói.
Tâm ý của con người được diễn
tả bằng lời nói hay bằng cách viết trên giấy hoặc gõ trên key board máy vi
tính, tuy không phải là lưỡi kiếm, lưỡi dao, tên bắn, hay viên đạn, nhưng nó
nguy hiểm vô cùng vì nếu không biết lựa lời mà nói, lựa chữ mà dùng thì nó có
thể gây tang tóc cho nhiều gia đình, làm bại hoại xã hội và đồng thời tác hại
lại chính người nói như hai sự kiện đã nêu trên.
Ngày xưa, ở bên Tầu, có một nhà
thơ nổi tiếng được một vị quan Tổng Đốc tham ô khen ngợi nên nhà thơ đã dùng ngòi
bút của mình làm thơ ca ngợi đức độ của ông ấy. Những bài thơ đã được khắc vào
bia đá trong làng. Nhờ vậy, vị quan đã tránh được cuộc thanh tra của viên Khâm
sai triều đình, do đơn tố cáo của dân. Sau khi viên thanh tra trở về kinh đô,
quan Tổng Đốc ra lệnh bắt giết tất cả những người đã tố cáo ông tham nhũng, hà
hiếp dân lành. Do vì lời khen ngợi, tán thán không chân thật về quan Tổng đốc,
nên đã mang tang tóc đến nhiều gia đình và tự mang nghiệp vào mình. Ngày nay
cũng vậy, nhiều người cũng vì danh lợi, cũng vì muốn được người ta khen nên
thường ca ngợi lẫn nhau, đâu có biết rằng nếu không có trí tuệ sáng suốt thì
ngòi bút của mình sẽ gieo rắc sai lầm cho nhiều người và có thể cho cả những
thế hệ mai sau. Đối với tôn giáo, ảnh hưởng có thể còn nhiều hơn nữa. Thí dụ
một người tự cho mình là Thánh, là Phật rồi được những người khác thiếu hiểu
biết tâng bốc, xưng tán, khen ngợi, và cứ như thế lộng giả thành chân và người
đó tưởng mình là Thánh nhân thật, nên dù nói ra những lời sai với chân lý,
người nghe vẫn tin theo. Thế là cùng nhau lạc vào con đường tà mà không hay
biết. Cho nên người khen và người được khen đều cùng nhau tác nghiệp và chắc
chắn không nhân nào mà không sanh ra quả. Chỉ còn chờ duyên với thời gian thôi.
Trường hợp của ký giả tờ báo xứ Cambodia và tờ Ngày Nay “Thisday” ở Nigeria chỉ
tác hại đến việc giết hại một số người, đem tang tóc đến cho một số gia đình,
nhưng ở những trường hợp khác, ngòi bút, nếu không dùng những lời chân thật, có
thể dẫn dắt con người đi ngược lại chân lý của từ bi trí tuệ, gieo rắc ác tâm
cho bao nhiêu người qua nhiều thế hệ mới là những nguy hiểm gấp trăm ngàn lần.
Trong kho tàng chuyện cổ Phật
Giáo có câu chuyện ngắn về một con rùa và hai con cò trắng. Chuyện kể rằng: Thưở
xưa, ở trong một cái hồ kia có một con rùa và hai con cò trắng thường lui tới
làm bạn với nhau. Năm nọ trời bị hạn hán, không có một cơn mưa nào cả. Nước
trong hồ cạn dần và nhiều loài cá bị chết. Chàng rùa rất sợ chết, muốn đi nơi
khác nhưng không biết nơi đâu có ao hồ, bèn hội ý với hai bạn cò trắng. Hai vợ
chồng cò trắng cho chàng rùa biết cách khoảng hơn trăm dặm có một hồ sen lớn
không bao giờ cạn nước, có thể di tản đến đó được nhưng phải can đảm và bình
tĩnh. Vợ chồng cò trắng nói: “chúng tôi mỗi người ngậm một đầu cây còn bác phải
ngậm chặng giữa cây, chúng tôi sẽ tha bác đến hồ kia, nhưng lúc ngậm cây, bác
cẩn thận chớ nói chuyện”. Chàng rùa vâng lời, ngậm chặt khúc cây, hai con cò
tha chú rùa bay ngang qua xóm làng. Lũ trẻ con trông thấy reo hò: “hai con cò
tha một con rùa”. Rồi có đứa la lớn lên: “A ha thật giống hai thằng mỗng dắt
một thằng thầy bói mù!” Chàng rùa tức giận, không kềm giữ miệng được, bèn nói:
“Có mắc mớ gì bay, mặc kệ chúng tao, đồ nhãi con.” Tội nghiệp thay, vửa mở
miệng, chàng rùa đã bị rơi xuống đất chết. Đức Phật nhân đây nói bài kệ:
Con người ở thế gian
Búa bén nằm trong miệng
Sở dĩ chém thân mình
Là do lời nói ác.
Điều đáng chê lại khen
Điều đáng khen lại chê
Là tự chuốc tai hoạ
Không có chút gì vui.
(Ngũ phần luật quyển 25)
Đạo Phật là đạo tôn trọng sự
thật, vì thế mà một trong năm giới của Phật tử là “Không Được Nói Sai Sự
Thật”. Nói dối, nói lời thêu dệt, nói hai lưỡi và nói những lời hung ác;
ngay cả nói những lời khen không đúng sự thật, những lời để mưu cầu tài lợi,
danh vọng và sự kính phục, những lời gây chia rẽ căm thù cho đến những văn
chương bóng bảy làm cho người đọc phải loạn tâm, sinh phiền não, người được khen
sinh tự mãn, đều thuộc phạm vi giới cấm này.
Xét kỹ mọi việc rắc rối lôi
thôi ở đời chỉ từ cửa miệng mà ra. Ngàn tai ương, muôn tội lỗi xảy ra cho người
và cho mình đều do lời nói sai sự thật. Còn nếu dùng lời chân thật, lời hiền
lành, lời hoà ái sẽ mang lại an lạc hạnh phúc cho mình, cho người. Cả hai đều
lợi lạc và an vui.