Năm
20 tuổi, cô gái Elina Markand (người Đức) bị tai nạn. Khi tỉnh dậy,
Elina bỗng nói tiếng Italy rất thông thạo, mặc dù trước đó cô chưa từng
học một ngoại ngữ nào. Cô còn tự nhận mình là Rozetta Caste Liani, công
dân Italy, và yêu cầu được trở về thăm quê hương.
Về
tới "nhà", Elina mới biết rằng người có tên Rozetta Caste đã mất từ năm
1917. Đón cô là một bà già lụ khụ, xưng là con gái của Rozetta Caste.
Elina chỉ tay vào bà già, nói: “Đây là Fransa, con gái tôi!”. Lúc ấy,
tất cả mọi người đều giật mình, vì người đàn bà này quả thực tên là
Fransa, đúng như Elina gọi.
Câu chuyện của Elina
Markand đã trở thành đề tài đầy hấp dẫn cho giới khoa học. Thực tế,
trong lịch sử từng có không ít trường hợp tương tự, và hiện tượng “nhớ
về quá khứ” không nhất thiết phải bắt đầu từ một chấn thương nào đó, như
trường hợp của Elina Markand.
Vào thập niên
trước, một cô gái nhỏ người Anh đã biến thành "một người xa lạ" sau khi
tỉnh dậy một buổi sáng. Em không nhận ra mẹ và người thân của mình,
không nói được tiếng mẹ đẻ trong khi lại thông thạo tiếng Tây Ban Nha,
và lúc nào cũng tỏ ra sợ sệt.
Các
bác sĩ đều có kết luận giống nhau: Em bé 10 tuổi này không có biểu hiện
gì về bệnh lý hoặc tâm thần, sức khoẻ tốt. Em nhận mình là người Tây
Ban Nha và sống ở thành phố Toledo. Em kể lại rằng một người cùng phố do
ghen ghét và đố kỵ đã đâm chết em năm em 22 tuổi. Cảnh sát Tây Ban Nha
đã thẩm tra lại câu chuyện kỳ quặc về “tiền kiếp” của em, và kết luận,
đúng như lời em kể. Ở số nhà đó trong thành phố Toledo từng có một cô
gái 22 tuổi bị hãm hại. Những người hàng xóm đã tìm thấy xác cô ngay
trong nhà. Câu chuyện càng sáng tỏ hơn khi hung thủ (lúc này đã già) tự
đến gặp cảnh sát để thú tội.
Các nhà khoa học còn
tiếp tục ghi nhận nhiều trường hợp khác. Chẳng hạn có người đột nhiên
"biến" thành công dân La Mã cổ đại, và bằng chứng khó chối cãi là anh ta
biết sử dụng được thứ ngôn ngữ “nguyên thủy” của mình, không còn ai
hiểu nữa. Tương tự như vậy, có người châu Âu bỗng nói tiếng Ai Cập, mất
hẳn khả năng dùng tiếng mẹ đẻ. Rồi anh ta mô tả chính xác cảnh vật ở
vùng sông Nile, và tự nhận có nguồn gốc Ai Cập.
"Trí nhớ gene"
Một
số nhà khoa học đã thử đưa ra một lý thuyết giải thích hiện tượng trên
với khái niệm "trí nhớ gene": Nếu các vùng "ngủ" trong ADN bị kích
thích, con người có thể "trở về tiền kiếp". Họ bỗng nhớ lại gốc gác La
Mã hoặc Ai Cập từ xa xưa. Cũng do ảnh hưởng bởi tiền kiếp mà nhiều người
có thói quen xoa râu quai nón, mặc dù trên mặt không hề có râu. Người
khác lại có thói quen nhấc vạt áo vét, y như động tác vén váy dài đang
mặc khi vượt qua vũng nước.
Nhưng ở cô Elina người
Đức và bé gái người Anh thì rõ ràng không hề có quan hệ nào về “gene di
truyền” với người mà mình hoá thân, có nghĩa là trường hợp của họ không
thể giải thích bằng “trí nhớ gene”. Vậy nó là thế nào? Ở châu Á, người
ta rất quen thuộc với thuyết luân hồi của Phật Giáo, cho rằng thể xác con người – tức là cái “bề ngoài” - luôn thay đổi. Còn cái “bên trong thể xác” - tức linh hồn - là vĩnh cửu. Theo thuyết luân hồi, cuộc sống không khởi đầu bằng sự sinh ra, và cũng không kết thúc bằng cái chết. Cuộc sống cứ trôi vô tận.
Linh hồn ở mỗi "kiếp" lại nhập vào một thân xác mới. Vì thế, sẽ không
lạ khi cô Elina và bé gái người Anh đột nhiên nhớ lại kiếp trước của
mình.
Thuyết về kết cấu "phách"
Lại
có một số nhà vật lý và sinh học đưa ra cách giải thích vấn đề trên
bằng “kết cấu phách”. "Phách" ở đây tất nhiên không phải là "phách"
trong âm nhạc, mà là một khái niệm chỉ "phần bất biến" của con người,
còn được hiểu là "phần năng lượng tách ra dưới dạng sóng". Khi người
chết, “phách” liền tan vào vũ trụ. Vì thế, “phách” có thể hiểu là một
loại “trường sóng hạt cơ bản nhẹ”, hoặc là “tập hợp những năng lượng
thông tin cá thể”.
Theo các nhà khoa học này,
thuyết về phách có thể lý giải được đa phần hiện tượng thần đồng (trong
âm nhạc, thi ca, khoa học…). Ở tuổi rất trẻ, những thần đồng này đã tích
tụ được lượng kiến thức khổng lồ mà người bình thường cả đời cũng khó
có được. Theo thuyết này, “phách” của các thiên tài là sản phẩm của hàng
vạn kiếp trong quá khứ dồn lại trong một cơ thể hiện hữu. Nói cách
khác, "trường sóng hạt cơ bản nhẹ" hay những "tập hợp thông tin cá thể"
đã tập trung vào cơ thể họ theo một quy luật nào đó.
Nhiều
nhà khoa học đã mạnh dạn đề cập tới những khái niệm rất mới về hiện
tượng "nhớ về quá khứ". Họ đã lập ra một "quy trình công nghệ" cho phép
bằng thực nghiệm đưa con người vào trạng thái giữa mơ và thực. Ở trạng
thái lơ lửng kỳ ảo này, người tham gia thực nghiệm vẫn nhìn thấy những
gì quanh mình, nhưng trong tiềm thức, họ lại thấy cả quá khứ. Phương
pháp thực nghiệm này đã được áp dụng để chữa một số bệnh tâm thần và đem
lại kết quả.
Mặc dù đã có những thành tựu nhất
định, nhưng đến nay, những chuyện về "siêu trí nhớ" gần như vẫn nằm
ngoài vòng nghiên cứu của khoa học chính thống. Tất nhiên, điều đó không
có nghĩa là nhân loại chịu bó tay để tự rơi vào vòng "bất khả tri", các
nhà khoa học vẫn đang tìm cách để giải thích những điều khó giải thích
nhất.
Source: Trích theo cuốn "Bí ẩn nhân loại"