Bảo vật của nhà Phật
Xá lị là từ ngữ phiên âm
tiếng Phạn: sarira - nghĩa đen là “những hạt cứng”. Theo ghi chép trong
lịch sử Phật giáo, khi Phật tổ Thích Ca Mâu Ni viên tịch, các tín đồ đã
đem xác của ngài đi hỏa táng. Sau khi lửa tàn, họ phát hiện thấy trong
phần tro còn lại có lẫn rất nhiều tinh thể trong suốt, hình dạng và kích
thước khác nhau, cứng như thép, lóng lánh và tỏa ra những tia sáng muôn
màu, giống như những viên ngọc quý. Họ đếm được cả thảy 84.000 viên,
đựng đầy trong 8 hộc và 4 đấu. Nó được đặt tên là xá lị, được coi là một
bảo vật đặc biệt quý hiếm của Phật giáo.
Những năm gần đây, lịch
sử Phật giáo cũng như nghiên cứu của các nhà khoa học đã ghi lại khá
nhiều trường hợp các vị cao tăng sau khi viên tịch, hỏa thiêu đã để lại
xá lị, chẳng hạn như:
Tháng 12/1990, một vị cao
tăng là Hoằng Huyền Pháp sư ở Singapore viên tịch, sau khi thi thể được
hỏa thiêu, người ta phát hiện thấy trong phần tro của ngài có 480 hạt
cứng, hạt to cỡ như hạt đỗ tương, hạt nhỏ cỡ bằng hạt gạo, trông gần như
trong suốt và tỏa sáng lấp lánh như những hạt kim cương. Sau khi phân
tích, các nhà nghiên cứu đã xác định rằng, đó chính là thứ gọi là xá lị.
Tháng 3/1991, Phó hội
trưởng Hội Phật giáo Ngũ Đài Sơn - ủy viên thường vụ Hội Phật giáo Trung
Quốc, sau khi viên tịch đã được tiến hành nghi thức hỏa táng theo tâm
nguyện của ngài, trong phần tro còn lại người ta phát hiện được tới
11.000 hạt xá lị, đạt kỷ lục thế giới từ trước đến nay về những trường
hợp xá lị được ghi nhận một cách chính thức.
Viên xá lị có thể to như
quả trứng vịt, đó là trường hợp của Pháp sư Khoan Năng, vị chủ trì Tây
Sơn Tẩy Thạch Am ở huyện Quế Bình, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. Ngày
27/9/1989, ngài viên tịch thọ 93 tuổi. Sau khi hỏa thiêu người ta tìm
thấy trong tro hài cốt 3 viên xá lị màu xanh lục, trong suốt, đường kính
mỗi viên lên tới 3-4cm, tựa như những viên ngọc lục bảo.
Lại có một số trường hợp,
xá lị chính là một bộ phận nào đó của cơ thể không bị thiêu cháy. Tháng
6/1994, Pháp sư Viên Chiếu 93 tuổi, chủ trì chùa Pháp Hoa, ở núi Quan
Âm, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, trong một buổi giảng kinh tối đã nói với
các đệ tử là: Ta sẽ để lại trái tim cho chúng sinh. Sau đó vị sư này
ngồi kiết già và siêu nhiên viên tịch.
Theo đúng pháp quy của
nhà chùa, các đệ tử đặt thi thể bà lên một phiến đá xanh, xếp củi chung
quanh và tiến hành hỏa hóa. Lửa cháy sáng rực suốt một ngày một đêm.
Trong đống tro nguội, các đệ tử thu được 100 viên xá lị to nhỏ khác
nhau. Có viên thì hình tròn (xá lị tử), có viên lại nở xòe ra như những
bông hoa (xá lị hoa). Những bông xá lị hoa trông rất đẹp, lóng lánh như
những bông hoa tuyết, chung quanh còn được giát bằng những hạt xá lị nhỏ
cỡ hạt gạo, sắc đỏ, vàng, lam, nâu... hết sức kỳ diệu. Nhưng điều kỳ
diệu hơn cả là trái tim của bà không hề bị thiêu cháy. Sau khi ngọn lửa
tắt trái tim vẫn còn mềm, nóng, rồi mới nguội dần và cứng lại, biến
thành một viên xá lị lớn, màu nâu thẫm. Khoảng 100 đệ tử có mặt trong lễ
hỏa táng đã tận mắt chứng kiến hiện tượng lạ lùng đó. Theo kể lại, Pháp
sư Viên Chiếu là người từ bi, tính tình điềm đạm và ôn hòa, thường ngày
bà chỉ ăn rất ít. Chùa Pháp Hoa đã cho người mang những viên xá lị đó
đến giao lại cho Hội Phật giáo tỉnh Thiểm Tây.
Khoa học bó tay?
Vài chục năm trở lại đây,
giới khoa học bắt đầu tìm cách giải thích những hiện tượng huyền bí
được nhà Phật nói đến trong kinh điển như họ đã từng nghiên cứu lý giải
các hiện tượng trong thiên nhiên, vũ trụ và con người. Thế nhưng, khi
bắt tay vào nghiên cứu hiện tượng xá lị, họ đã gặp phải không ít khó
khăn, trở ngại.
Trước đây người ta không
tin là có xá lị Phật tổ. Mãi đến năm 1997, ông W.C Peppé, người Pháp,
khi tiến hành khảo cổ tại vùng Piprava, phía Nam Népal đã tìm thấy những
viên xá lị đựng trong một chiếc hộp bằng đá. Trên hộp có khắc những văn
tự Brahmi, và người ta đã đọc được nội dung của nó như sau: “Đây là xá
lị của đức Phật. Phần xá lị này do bộ tộc Sakya, nước Savatthi phụng
thờ” (Theo Phật quang từ điển). Sự khám phá này đã chứng minh những gì
được ghi lại trong Kinh Trường A Hàm và rải rác ở những sách kinh điển
của Phật khác về việc phân chia xá lị đức Phật thành 8 phần cho 8 quốc
gia cổ đại khi Phật nhập Niết bàn là có thật. Điều kỳ lạ là trải qua hơn
25 thế kỷ, xá lị đức Phật vẫn còn nguyên vẹn, lấp lánh màu sắc.
Về sự hình thành của
những viên xá lị, cho đến nay vẫn tồn tại nhiều cách giải thích khác
nhau. Các nhà xã hội học cho rằng, do thói quen ăn chay, thường xuyên sử
dụng một khối lượng lớn chất xơ và chất khoáng, trong quá trình tiêu
hóa và hấp thụ, rất dễ tạo ra các muối phosphate và carbonate, những
tinh thể muối đó tích lũy dần trong các bộ phận của cơ thể và cuối cùng
biến thành xá lị. Tuy nhiên, giả thuyết này không đủ sức thuyết phục.
Bởi lẽ số người ăn chay trên thế giới có tới hàng trăm vạn, nhưng tại
sao không phải ai khi bị hỏa táng cũng sinh xá lị. Số người theo đạo
Phật cũng nhiều vô kể, thế nhưng tại sao trong cơ thể của những tín đồ
bình thường lại không có xá lị?
Các nhà khoa học lại cho
rằng, có thể xá lị là một loại hiện tượng có tính bệnh lý, tương tự như
bệnh sỏi thận, sỏi bàng quang, sỏi mật... giả thuyết này cũng khó đứng
vững. Bởi vì, sau khi đưa xác đi thiêu, trong phần tro của những người
mắc các chứng bệnh kể trên, không hề phát hiện thấy có xá lị. Mặt khác,
những cao tăng có xá lị thường là những người lúc sinh thời thân thể rất
khỏe mạnh và tuổi thọ cũng rất cao.
Nhà Phật cũng có những
quan điểm riêng về vấn đề xá lị. Quan điểm thứ nhất cho rằng xá lị là
kết quả của quá trình tu hành và khổ luyện. Quan điểm thứ hai cho rằng:
xá lị là kết quả của quá trình tu dưỡng đạo đức, chỉ ở những người có
tấm lòng đại từ đại bi, luôn làm việc thiện thì sau khi viên tịch mới có
thể sinh xá lị.
Tuy nhiên, cuối
cùng thì xá lị đã được hình thành như thế nào? Thành phần của nó ra sao?
Chẳng phải kim loại, chẳng phải phi kim, cũng chẳng phải kim cương, lục
bảo, chỉ là tro cốt còn lại của người tu hành sau khi hỏa táng, vậy mà
sao đốt nó hoài cũng không cháy, thậm chí vẫn sáng lấp lánh màu sắc,
thách thức với thời gian, chẳng mảy may hư hỏng... Hàng loạt câu hỏi như
vậy cho đến nay vẫn là những câu đố chưa có lời giải đáp!
Theo: Sức khỏe và đời sống