THIÊN
THỨ HAI. Quy Y Tam Bảo
Chương 1.
Tam Bảo Và Quy Y
I.
VÌ SAO CẦN QUY Y TAM BẢO
Chúng ta nhận thấy rằng trong
hàng ngũ Phật giáo đồ có một số đông không có quy y. Vì người quy y Tam bảo
rồi, dĩ nhiên thường đốt hương lễ Phật. Song, người đốt hương lễ Phật chưa hẳn
là đã thọ Tam quy. Tuy chưa từng quy y Tam bảo, những người này vẫn tự xưng là
tín đồ Phật giáo, chúng ta cũng chẳng cần phủ nhận tín ngưỡng của họ.
Có người chủ trương: “Tin Phật
chỉ cần tâm thành, hà tất nhất định cần phải quy y”. Quan niệm mới nghe qua
dường như có lý, thật ra thì chẳng hợp yêu cầu. Ví như học sinh muốn học, trước
tiên phải làm thủ tục đăng ký nhập học, bằng không thì trong trường không có
học tịch, nên chỉ được miễn cưỡng dự thính, đến cuối niên học không có văn
bằng. Một học sinh thông thường nhất định là phải chiếu theo học niên, học
trình để lên lớp, lên cấp, từ Tiểu học qua Trung học rồi đến Đại học. Đầu tiên
vào Tiểu học, trước hết phải đăng ký, khi lên Trung học và Đại học, ngoài việc
đăng ký ra còn phải thi cử xem có đủ năng lực theo học hay không. Còn như chẳng
học Tiểu học, mà muốn lấy văn bằng Đại học, cho đến lấy bằng Bác sĩ thì không
thể nào được. Do đó, muốn quy y Phật phải bắt đầu từ quy y Tam bảo. Quy y Tam
bảo là bước thứ nhất tiến vào cửa Phật. Nếu chẳng đi bước thứ nhất này, đâu thể
nào bước được bước thứ hai, thứ ba. Muốn đi bước thứ hai, thứ ba ắt phải bắt
đầu bằng bước thứ nhất. Cấp bậc của đệ tử Phật lấy theo thứ lớp thọ giới để quy
định. Quy y Tam bảo là lớp cơ bản đầu tiên, lên trên còn có ngũ giới, bát giới,
thập giới, Tỳ kheo giới, Tỳ kheo ni giới, Bồ tát giới, tất cả các giới đều lấy
quy y Tam bảo làm căn bản. Phật giáo chẳng bỏ chúng sinh, đặc biệt mở rộng đối
với mọi người thỉnh cầu quy y Tam bảo. Chúng sinh trong lục đạo, trừ chúng sinh
trong địa ngục bị khổ quá lớn, quá nhiều, không có cơ hội quy y Tam bảo, còn
thì bất luận người, trời, thần, quỷ, súc sinh, chỉ cần phát tâm quy y là Phật
giáo tiếp nhận. Điều này cũng giống như trẻ em đủ tuổi đi học, bất luận giàu,
nghèo, sang, hèn, trí, ngu, đẹp, xấu không phân biệt, đều được nhập học trong
trường Tiểu học. Như muốn tiến thêm một bước thì cần phải qua sự kiểm tra sát
hạch về tư chất.
Có người cho rằng mình đã có
năng lực xem kinh thì tự mình có thể trực tiếp hướng vào trong kinh Phật tìm ra
con đường thành Phật, vì thế chẳng cần quy y cũng có thể được sự thọ dụng của
việc học Phật. Điều này nói trên lý thì dường như thông, nhưng ở trên quy chế
của sự tướng thì đó là sai lầm. Kinh Phật là do đức Phật thuyết (cũng có thể do
đệ tử Phật thuyết), lại do đệ tử xuất gia của Phật kiết tập truyền cho hậu thế.
Như nói chỉ biết kinh Phật, tức là chỉ quy y Pháp bảo mà bỏ qua Phật bảo là
người thuyết pháp và Tăng bảo là người lưu truyền Pháp bảo, đây là một hành vi
vong ân. Phật giáo tuy lấy Pháp bảo làm chủ, đạo giải thoát đều do Pháp bảo
sinh ra, nhưng sự sinh ra của Pháp bảo phải do Phật bảo và Tăng bảo mới được
hoàn thành, vì thế Tăng bảo chẳng tách rời nhau.
Nếu giảng đến chế độ hoặc nghi
thức tin Phật mà chẳng quy y Tam bảo, thì cũng như một người ngoại quốc yêu mến
phong thổ và vạn vật Trung Quốc. Người ấy đến cư trú ở Trung Quốc, nhưng không
đăng ký đổi quốc tịch của mình, mà lại tự xưng là người dân Trung Quốc. Người
ấy dù được người Trung Quốc hoan nghinh, nhưng rốt cuộc chẳng phải là người
Trung Quốc. Người ấy có thể làm hết nghĩa vụ của người dân Trung Quốc, nhưng
cuối cùng cũng chẳng hưởng được quyền lợi của công dân Trung Quốc. Cũng vậy,
một người chẳng thọ Tam quy lại tự xưng là Phật giáo đồ, người ấy tuy có thể
được chút ít chỗ hay của Phật pháp, nhưng cuối cùng chẳng được ấn chứng. Đây
chẳng phải là điều quá chấp trước mà là thủ tục cần phải có. Cho nên trong kinh
Phật nói: “Người đời tuy làm điều thiện, nhưng chẳng phá được ác nghiệp đời
trước. Nếu hay thọ Tam quy giới thì phá hoại được ác nghiệp đời trước”.
Thọ Tam quy chẳng phải chỉ là
vấn đề trên hình thức, mà còn là vấn đề trên tâm tính nữa. Lúc thọ Tam quy,
chẳng những trong miệng niệm, thân thể lễ lạy, mà trong tâm còn phải quán tưởng
nữa. Chủ yếu là sự lãnh thọ ở tại tâm lấy giới thể quy y. Giới thể phải do
người trước đã thọ quy giới, sư sư truyền nhau, đây là pháp thống một mạch
truyền thừa. Hạng phàm phu chẳng thể không thầy tự chứng, vì thế Tam quy chẳng
được ở trước tượng Phật, Bồ tát tự thệ tự thọ. Do đây có thể biết tính cách
trang nghiêm và trọng yếu của sự thọ Tam quy.
Như nói chẳng thọ Tam quy mà
muốn thành một tín đồ Phật giáo chánh tín, đó là điều không thể được. Nếu như
chỉ tin Phật pháp nhưng chẳng lễ Tam bảo, người ấy trước tiên đã trái với Phật
pháp rồi. Trong Phật pháp, Tam bảo chẳng thể tách rời nhau. Nếu tách rời nhau
là phá hoại Phật pháp. Một người trái với Phật pháp và lại phá hoại Phật pháp
mà đạt đến thiện quả của sự học Phật, đó là điều không bao giờ có. Bằng không,
đã tin tưởng Tam bảo, tại sao chẳng quy y Tam bảo?
Có một ít người còn chưa tin
Phật, song đối với Phật giáo cũng có chút cảm tình, họ chẳng chịu quy y Tam bảo
liền, vì sợ rằng sau khi quy y sẽ bị câu thúc, hoặc sau khi quy y không có cách
nào gỡ ra. Vì thế họ có thái độ để chờ xem. Họ xem ý nghĩa quy y đồng như hôn
nhân giữa nam nữ, lúc chưa hiểu nhau chẳng dám kết hôn. Sợ rằng: Nếu như tính
tình hai bên chẳng hợp thì khó tránh khỏi tạo thành nỗi đau khổ suốt đời. Thật
ra quy y Tam bảo và vấn đề hôn nhân giữa nam nữ là hai việc hoàn toàn khác
nhau. Tỷ như chúng ta muốn học một môn kỹ nghệ nào cũng đều phải có thầy. Nếu
không như vậy thì khó thành một chuyên gia bậc nhất. Chỗ hay của học thầy là
nhận lấy sở học, sở trường của thầy. Thầy mình cũng là học nơi từ thầy của
thầy, thậm chí kinh nghiệm tích luỹ từ trăm, ngàn năm nơi bản thân của thầy,
chúng ta theo thầy học tập cũng là kế thừa kinh nghiệm quý báu của mấy trăm,
ngàn năm ấy. Sau khi học xong một môn kỹ nghệ là chúng ta có thể dùng đến. Nếu
như trong thời gian học tập cảm thấy không thích hợp với mình thì nên thôi học.
Nếu đã học thành tài, chẳng ngại gì theo thầy cho đến suốt đời, song cũng có
thể lìa thầy để làm ăn độc lập. Quy y Tam bảo cũng giống như vậy.
Muốn hiểu chút ít Phật pháp,
phải bắt đầu từ quy y Tam bảo. Nếu như chỉ đợi xem xét tình hình rồi sẽ quyết
định quy y, rốt cuộc vẫn là người đứng ngoài cửa mà mong hiểu chút ít về Phật
pháp, đó chỉ là vọng tưởng. Cửa Phật chẳng phải là tù ngục, mà là con đường
thênh thang giải thoát. Sau khi quy y mà bị câu thúc, thì cửa Phật cũng chẳng
thể gọi là con đường giải thoát. Phật giáo cố nhiên hy vọng mọi người quy y Tam
bảo, và từ khi bắt đầu quy y là đi một mạch thẳng đến thành Phật. Nhưng do căn
khí sai biệt mà có một số người chẳng thể tiếp thọ thắng nghĩa của Phật pháp,
chẳng thể tuân hành đúng như pháp, sau khi quy y lại đi tin tôn giáo khác hoặc
chẳng tin tôn giáo nào. Đối với những người này, Phật giáo đặc biệt chú trọng
hơn, là sau khi họ ra khỏi Phật giáo, cửa từ bi của Phật giáo luôn luôn mở
rộng, tuỳ thời vui vẻ đón tiếp đứa con hoang quày đầu trở về.
Do đó, tôi kính khuyên tất cả
người đời đều nên quy y Tam bảo. Dù ông đã tin Phật giáo, hoặc chuẩn bị tin,
hoặc còn do dự đứng ngoài cửa Phật giáo, cho đến dù ông là một tín đồ của tôn
giáo khác, cũng chẳng ngại gì mời ông tạm thời buông bỏ thành kiến hoặc tín
ngưỡng vốn có của ông để thử đến quy y Tam bảo, chắc chắc ông sẽ được lợi ích
thực tiễn và cũng chẳng mất tự do của ông. Nếu như thật sự quy y Tam bảo rồi,
trừ phi ma chướng che tâm, ông chẳng bao giờ thoái lui ra cửa Tam bảo.
II.
QUY Y TAM BẢO LÀ GÌ?
Từ trên mặt chữ giải thích, thì
Quy y quay về hoặc là quay đầu, y là nương tựa hoặc là tin cậy. Hành vi quay về
nương tựa, hoặc hướng về tin cậy là quy y. Vì thế hai chữ quy y cũng chẳng phải
là từ ngữ chỉ có Phật giáo chuyên dùng.
Bé con sà vào lòng mẹ của nó,
nương tựa mẹ nó, tin cậy mẹ nó, vì thế nó có cảm giác an toàn. Sự sinh ra cảm
giác an toàn này phát xuất từ sức mạnh của sự quy y. Do đó, phàm do nơi hành vi
hướng về tin cậy sinh ra cảm giác an toàn đều có thể gọi là quy y.
Theo đây có thể nói, con cái tin
cậy cha mẹ, học sinh tin cậy thầy giáo, xí nghiệp tin cậy dự toán, thuộc hạ tin
cậy trưởng quan, người theo túc mạng luận tin cậy mạng vận, cho đến người bạo
ngược tin cậy vào mưu lược, người tham lam tin cậy vào tài sản v.v…đều có phần
nào hoặc ít, hoặc nhiều cái nghĩa quy y. Nói một cách khác, thông thường là do
tín ngưỡng mà hiểu được sự lý đều có thể xem là thuộc về quy y. Thế nên tín
ngưỡng Phật giáo cố nhiên có thể gọi là quy y, hoặc là tín ngưỡng tôn giáo khác
cho đến tín ngưỡng sùng bái cúng tế yêu thần quỷ quái cũng đâu có thể gọi là
quy y.
Nhưng giảng đến chân nghĩa của
quy y, phàm sự tin cậy cùng tín ngưỡng chẳng cứu cánh, chẳng chân thật, chẳng
thế nương cậy, đều chẳng được gọi là chân quy y. Ví như bị tai nạn nước lụt
lớn, người ta có thể leo lên ngọn cây, trèo lên nóc nhà, chạy lên gò nhỏ, nhưng
thế nước lớn, sóng gió to, nước dâng cao làm cho cây ngã nhà sập, gò nhỏ bị
ngập. Vì thế, trong hoàn cảnh ấy, nếu như gần đấy có một trái núi cao, mọi
người có thể chẳng leo lên núi cao hay không? Tôi tin rằng trừ kẻ quá ngu si
ra, chứ không ai bỏ đi cơ hội được sống còn. Bởi vì núi cao đem đến cái hiệu
quả an toàn, nó cao chẳng phải ngọn cây, nóc nhà, gò nhỏ có thể so sánh được.
Vậy người nào nhận thức được thế
sự vô thường, tất cả tướng thế gian đều do nhân duyên đối đãi với nhau mà
thành, người ấy có thể hiểu rõ ràng cha mẹ, thầy giáo, dự toán, trưởng quan,
mạng vận cho đến vũ lực, tài sản v.v…tuy có thể sinh ra hiệu quả an toàn tạm
thời, nhưng rốt cuộc chẳng thể tuyệt đối vĩnh cữu để nương tựa. Cha mẹ sẽ chết,
tri thức của thầy giáo sẽ lạc hậu, dự toán sẽ tiêu ngạch, trưởng quan sẽ bị
điều động đổi đi, mạng vận dựa không chắc, cho đến vũ lực, mưu lược cùng tài
sản…lại là như huyễn, như khói. Ngày hôm nay làm vua, ngày mai có thể làm tù
nhân, ngày hôm nay là phú ông trăm vạn, ngày mai có thể là kẻ ăn mày trong ngõ
hẻm.
Đến như tín ngưỡng các tôn giáo
khác có thể sinh lên trời, song do hẳn do nơi tín ngưỡng mà quyết định được
sinh lên cõi trời. Tỷ như Cơ Đốc giáo, người tin có thể được cứu, song cũng
chưa ắt được cứu. Thượng đế chẳng sủng ái, dù cho ông tin khẩn thiết như thế
nào cũng chẳng dễ gì được tuyển làm dân của Thiên quốc. Nhìn trên tầng lớp của
Phật giáo, trừ Phật giáo ra, tất cả các tôn giáo khác, dù là tôn giáo cao cấp
nhất của họ cũng đều chẳng vượt ngoài phạm vi sinh lên cõi trời. Nhưng, cõi
trời ở trong Phật giáo, giả sử có sinh lên cõi trời cao nhất đi nữa, vẫn còn ở
trong sinh tử luân hồi. Thọ mạng của trời tuy dài hơn người thế gian, song cũng
có giới hạn, phước trời hưởng hết, sau khi chết lại bị đoạ, cho nên rốt cuộc
chẳng phải là chỗ quy y đáng để nương tựa. Chỉ có quy y Phật giáo mới có thể
khiến cho người ta dần dần tiến lên đạo giải thoát cứu cánh lìa khổ được vui.
Tổng thể của Phật giáo là Tam bảo: Phật, Pháp và Tăng.
Trên thực tế, khuynh hướng của
quy y trước tiên phải bắt đầu từ quy y Tam bảo ở ngoài thân, với sự khai mở và
chỉ dẫn của sự hướng về Tam bảo, nương cậy Tam bảo để đi vào con đường đại giải
thoát đưa đến thành Niết bàn. Nhưng đường đi và thành Niết bàn (giải thoát)
ngay nơi tự thân cũng là lý thể Tam bảo. Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, do
vì nghiệp chướng mê hoặc nên chẳng thấy được Phật tánh, mục đích của chúng ta
quy y Tam bảo chính là muốn cho Phật ta hiển hiện. Chúng ta vốn đồng với Phật,
vốn đồng với Tam bảo, chỉ do mê mờ quên mất bổn tánh mà trôi nổi trong đường
sinh tử, chẳng biết đường trở về nhà, vì thế gọi là chúng sanh. Nếu từ hôm nay
chúng ta bắt đầu quay về Tam bảo thì cũng chỉ là đứa con lưu lạc quay đầu bước
trở về nhà cũ của mình mà thôi.
Do đó, chỉ có con đường trở về
nhà mới được xem là quy y chơn chánh. Còn như chỉ có thể cho người cái chỗ tạm
thời để nghỉ chân thì tuyệt đối chẳng phải là chỗ cho chúng ta quy y suốt đời.
Bằng không, cũng giống như cưỡi trâu đất qua sông, vừa mới xuống nước hoặc có
chút cảm giác sai lầm đã cho là an toàn; song một phen xuống nước, chính tự
thân của trâu đất cũng khó bảo toàn, lại có thể làm công cụ qua sông cho người
được ư!
Tam bảo là gì? Tại sao gọi Phật,
Pháp, Tăng là Bảo? Đây là điều rất quan trọng. Một người muốn tin Phật trước
tiên cần phải quy y Tam bảo. Nhưng trước khi quy y cần phải hiểu rõ đại ý của
Tam bảo. Bằng không, chẳng hiểu chỗ hay đẹp của Tam bảo thì không được gọi là
chân chính quy y. Cũng giống như chúng ta muốn thi vào trường Đại học để cầu học,
nếu như chẳng biết tên của trường Đại học ấy, quả thật đáng tức cười. Nhưng
chúng ta có thể nói, ngày nay đệ tử của Tam bảo lúc tiếp thọ quy y chưa hẳn đã
hiểu qua đại ý của Tam bảo, các thầy truyền thọ quy y chưa ắt đã khai thị qua
về đại ý của Tam bảo. Nói ra đây là điều đáng xấu hổ.
Tam bảo là Phật, Pháp, Tăng; bởi
vì từ Phật, Pháp, Tăng sinh ra công đức vô lượng, phát huy diệu dụng vô tận, và
lấy đó chẳng cạn, dùng nó chẳng hết, vô cực, vô hạn, vô bến, vô bờ. Thế gian
cho vàng bạc châu báu giá trị cao, công dụng lớn, vì thế gọi là bảo (quý báu).
Công đức và diệu dụng của Phật, Pháp, Tăng thì thông cả thế gian lẫn xuất thế
gian, vì thế đáng gọi là Bảo. Do sự giáo hoá của Tam bảo khiến cho người ta
sống bình an nơi nhân gian và làm cho con người ở nhân gian lìa khổ được vui.
Vì thế, Tam bảo là quý báu, lại còn vượt hơn sự quý báu của các thứ báu tột
bực.
Về chủng loại của Tam bảo, xưa
nay có nhiều cách phân biệt. Từ trên đại thể mà nói, chẳng ngoài do sự bất đồng
của sự tướng và lý thể. Nay phân làm hai loại lớn:
1. Từ trên sự tướng có Trụ trì
Tam bảo và Hoá tướng Tam bảo.
2. Từ trên lý thể có Nhất thể
Tam bảo và Lý thể Tam bảo.
Trước khi giải thích chủng loại
của Tam bảo, đầu tiên cần phải biết hàm ý của Tam bảo. Phật là người giác ngộ:
Tự giác, giác tha, giác hạnh viên mãn. Pháp là phép tắc có khuôn khổ khiến
người ta hiểu và có khả năng gìn giữ tự tánh chẳng mất. Tăng là hoà hợp chúng,
hoà hợp nơi sự lý ở chung với nhau.
1. Trụ Trì
Tam Bảo
- Dùng ngọc chạm, đá khắc, vàng
đúc, đồng nấu, đất đắp, gỗ chạm, dầu sơn, mực họa, thêu trên vải, vẽ trên giấy
hình tượng Phật, ấy là Phật bảo.
- Tam tạng kinh điển hoặc trứ
thuật về Phật giáo của chư vị Đại đức xưa nay, ấy là Pháp bảo.
- Tỳ kheo, Tỳ kheo ni cạo tóc
mặc áo nhuộm, ấy là Tăng bảo.
Do vì Phật giáo sau khi đức Phật
nhập diệt nương tựa vào một loại Tam bảo này để nối tiếp huệ mạng Phật, bảo trì
tinh thần Phật giáo và truyền bá giáo nghĩa Phật giáo, vì thế gọi là Trụ trì
Tam bảo.
2. Hoá
Tướng Tam Bảo
- Trong giai đoạn Phật Thích Ca
Mâu Ni tại Ấn Độ thành đạo cho đến nhập diệt, Đức Phật Thích Ca là Phật bảo.
- Các thứ giáo pháp đương thời
Đức Phật dạy đệ tử như các đạo lý: Tứ thánh đế, Bát chánh đạo, Thập nhị nhân
duyên…, ấy là Pháp bảo.
- Đệ tử phàm thánh đương thời
theo Phật xuất gia, ấy là Tăng bảo.
Đây là tướng trạng chỉ có lúc
đức Phật trụ thế ứng hoá, vì thế gọi là Hoá tướng Tam bảo.
3. Nhất Thể
Tam Bảo
Tức là trong Tam bảo Phật, Pháp,
Tăng mỗi mỗi đều riêng có công đức của Tam bảo.
- Phật có khả năng giác chiếu,
vì thế gọi là Phật bảo. Phật hay thuyết pháp, tự tại đối với pháp, cho nên có
cái khả năng quỷ trì, vì thế gọi là Pháp bảo. Phật không có cái lỗi tranh cãi,
vì thế gọi là Tăng bảo.
- Bản thể của Pháp có đủ cái
tánh năng sinh chư Phật, vì thế là Phật bảo. Bản thân của Pháp có công năng quỷ
trì, vì thế gọi là Pháp bảo. Phật pháp bình đẳng chẳng chướng ngại nhau, vì thế
gọi là Tăng bảo.
- Tăng có cái trí quán chiếu, là
Phật bảo. Tăng có cái dụng quỷ trì, là Pháp bảo. Tăng có cái thể hoà hợp, là
Tăng bảo.
4. Lý Thể
Tam Bảo
Là nói Tam bảo sẵn có của tất cả
chúng sinh, mọi người đều đủ. Ở đây có hai loại:
- Từ trên sự tu chứng: Phàm phu
đều vì Hoặc, Nghiệp, Khổ mà lưu chuyển sinh tử, cho nên có thể chuyển mê thành
ngộ: Hoặc, tức thành Bát nhã; Nghiệp, tức thành giải thoát; Khổ, tức thành Pháp
thân. Bát nhã là Phật bảo, Giải thoát là Pháp bảo, Pháp thân là Tăng bảo.
- Từ trên lý thể (chân như): Lý
năng quán là Phật bảo, sự sở quán là Pháp bảo, sự lý nhất như là Tăng bảo.
Kỳ thật, Tam bảo tuy phân làm
bốn loại, nhưng chỉ có hai thứ tính chất là sự và lý. Sự tướng Tam bảo là hiện
thực, vì thế dễ hiểu. Lý thể Tam bảo là trừu tượng, vì thế chẳng dễ gì hiểu
được, trừ phi đã khai ngộ, đã chứng được tự tánh chân như, bằng không đều là
cảm thấy xa lạ, nhưng đó lại là chỗ cứu cánh quy y của chúng ta. Để cho độc giả
dễ hiểu hơn, chúng tôi xin ghi lại một đoạn giới thiệu về vấn đề này của Pháp
sư Ấn Thuận để tham khảo:
Luận đến chỗ chân thật quy y là
công đức chân thật của Tam bảo, điều này xưa nay có nhiều sự phân biệt, nay chỉ
nói sơ lược hai loại:
1. Công đức vô lậu của Phật là
Phật bảo, nói theo Thanh Văn thừa, đó là Ngũ phần pháp thân (Giới, Định, Tuệ,
Giải thoát, Giải thoát tri kiến); nói theo Đại thừa, đó là tất cả công đức vô
lậu nhiếp vào Vô thượng (Tứ trí) Bồ đề. Chánh pháp, hoặc Niết bàn là Pháp bảo.
Công đức vô lậu của hữu học, Vô học là Tăng bảo. Theo Thanh Văn thừa nói Tăng
bảo tức là công đức vô lậu của Tứ song bát bối (Tứ hướng, Tứ quả của Tiểu
thừa).
2. Đại thừa giáo nói pháp giới
thanh tịnh nhất như được hiển hiện bởi cứu cánh viên mãn (nhiếp được thể tướng
nghiệp dụng) là Phật bảo. Pháp giới (hoặc gọi là chân như; thật tướng.v.v…)
trùm khắp mười pháp giới chẳng thêm, chẳng bớt, không hai, không khác, là Pháp
bảo. Chút phần hiển hiện pháp giới thanh tịnh là Tăng bảo. Bình thường nói nhất
thể Tam bảo, Lý thể Tam bảo đều chẳng qua là sự giải thuyết bất đồng về một ý
nghĩa này (Thành Phật Chi Đạo, trang 21).
Xem qua đoạn văn trên, nếu như
chúng ta không có một chút nền tảng Phật học thì vẫn không hiểu. Nhưng chúng ta
còn là phàm phu, nếu lý giải được Lý thể Tam bảo đương nhiên là tốt. Nếu chẳng
lý giải được chỉ cần tin Sự tướng Tam bảo, sau khi tin đến một giai đoạn nào
đó, Lý thể Tam bảo cũng tự hiển hiện. Cũng giống như khi chúng ta chưa du hành
qua không gian, đối với cảnh tượng của không gian dù cho người đã du hành không
gian nói rõ như thế nào đi nữa, chúng ta cũng chỉ biết lờ mờ, cho đến mất sự
thật; chỉ có người đích thân du hành không gian một phen mới biết rõ được. Vì
thế, phàm phu chúng ta nếu chỉ tín ngưỡng Trụ trì Tam bảo cũng là được rồi.
Nhưng chúng ta phải nên hiểu rõ: Không có trụ trì Tam bảo thì cũng không làm
sao hiển hiện được Lý thể Tam bảo; không có Lý thể Tam bảo thì Trụ trì Tam bảo
không làm sao an lập. Trụ trì Tam bảo là đại dụng của Lý thể Tam bảo, Lý thể
Tam bảo là toàn thể của Trụ trì Tam bảo. Tín ngưỡng Phật giáo bắt đầu từ tín
ngưỡng Trụ trì Tam bảo, mục đích của tín ngưỡng của Trụ trì Tam bảo là làm hiển
hiện (phát minh) Lý thể Tam bảo.
Ngày nay, có đệ tử tại gia của
Phật tự mình chưa chứng Lý thể Tam bảo, chỉ tin Lý thể Tam bảo rồi lấy đó làm
lý do để chẳng kính Trụ trì Tam bảo, ấy là đảo ngược gốc ngọn, là hành vi muốn
lên cao trái lại bị rơi xuống thấp.
Điều phàm phu chúng ta có thể
thấy đến chỉ có Sự tướng Tam bảo, còn Hoá tướng Tam bảo là tướng trạng chỉ lúc
đức Phật còn trụ thế mới có. Sau khi Phật nhập diệt chỉ có Trụ trì Tam bảo.
Trong Tam bảo, tuy Phật bảo là tôn quý nhất, Pháp bảo cao hơn hết, nhưng địa vị
Tăng bảo là trọng yếu nhất. Sau khi đức Phật nhập diệt, đạo tràng của Phật giáo
phải do Tăng bảo trụ trì, kinh điển của Phật giáo phải do Tăng bảo bảo tồn, văn
hoá của Phật giáo phải do Tăng bảo truyền bá, tín đồ của Phật giáo phải do Tăng
bảo tiếp dẫn. Do đó, lúc đức Phật còn tại thế, Phật giáo lấy Phật làm trọng
tâm. Còn ngày nay nói tín ngưỡng của Phật giáo, phải lấy Tăng bảo làm chỗ quy
y; cung kính Tam bảo phải cung kính Tăng bảo.
Trong hàng ngũ Tăng sĩ hẳn có
rồng rắn lẫn lộn, chúng ta quy y chẳng ngại gì chọn người lành noi theo, song
với tâm cung kính cúng dường phải nên bình đẳng như nhau. Trong kinh Phật nói:
Tuy là Tỳ kheo phá giới vẫn đủ tư cách làm thầy trời người, vì thế chẳng được
phân biệt cao thấp và chẳng được phê bình tốt xấu.
Đoạn trước đã nói qua quy y Tam
bảo là nền tảng của sự tin Phật, học Phật. Nhưng sau khi bước lên nền tảng để
vào cửa Phật, cũng chẳng được bỏ nền tảng này, bởi vì từ đây mới dần dần tiến
lên, từng từng mở rộng. Tam quy là viên đá đầu tiên kiến trúc đạo nghiệp này.
Chủng loại của quy y Tam bảo có 5 bậc:
1. Phiên tà tam quy: Đầu tiên
tiến vào cửa Phật.
2. Ngũ giới tam quy: Sau khi tin
Phật, thọ thêm ngũ giới.
3. Bát giới tam quy: Ngày lục
trai thọ trì Bát quan trai giới.
4. Thập giới tam quy: Sa di, Sa
di ni thọ mười giới.
5. Cụ túc giới tam quy: Tỳ kheo,
Tỳ kheo ni vâng thọ Đại giới.
Bởi vì khi thọ giới, chắc hẳn là
có Tam quy; đầu tiên vào cửa Phật, cố nhiên phải có Tam quy; thọ thêm Ngũ giới,
Bát giới, Thập giới đều nhờ Tam quy làm đắc giới và nhận được giới thể; Thức
Xoa ma ni giới, Tỳ kheo, Tỳ kheo ni giới, tuy dùng pháp yết ma thọ giới, song
trong khi thọ giới đều có cử hành tam quy. Do đó, tuy nói tam quy chẳng phải
giới mà nó lại là căn bản của tất cả giới (Kỳ thật, trong tam quy có hàm nghĩa
giới).
Tam quy chẳng những là căn bản
của tất cả giới mà còn là căn bản của sự tu trì hằng ngày của tín đồ Phật giáo,
hai thời khoá tụng sớm chiều trong tự viện đều có tam quy, chung kết tất cả
Phật sự cũng đều lấy tam quy làm tông bổn. Cho nên Phật giáo Tiểu thừa lấy tam
quy làm trọng, họ xướng tam quy để hành trì và cũng xướng tam quy để khấn
nguyện cho người.