-Phần
3-
C. Ðịnh Học
Phần định học có 3
tiết: tu hạnh tinh tấn, tu tập chánh niệm và tu tập
thiền định. Vậy định học được trình bày trong kinh Di
Giáo phù hợp với định học trong 8 chi phần của bát chánh
đạo: chánh tinh tấn, chánh niệm, và chánh định. Thực ra
phần Ðịnh học có 2 bước chủ yếu là chánh niệm tỉnh
giác và đưa tâm vào thiền định. Tinh tấn là năng lực
ắt phải có và đủ xuyên suốt lộ trình tâm lý mà thôi.
I. Tu hạnh Tin
Tấn
Từ "Các thầy tỳ
kheo, nỗ lực tinh tấn... đó là hạnh tinh tấn": Ðoạn
này nói về tu hạnh tinh tấn, là sự nỗ lực nhiệt tâm để
hoàn thành mục đích của mình. Kinh văn dạy:"các thầy
tỳ kheo, nỗ lực tinh tấn thì không có việc gì khó khăn.
Thế nên các thầy phải thực hành sự nỗ lực tinh
tấn". Nếu không có sự nỗ lực tinh tấn thì không có
việc gì thành tựu được, vì vậy tinh tấn là đức tính
luôn luôn có mặt trên lộ trình tu tập từ bước đầu tiên
cho đến đạt được mục tiêu cuối cùng là giải thoát.
Nói chung tinh tấn là
nội dung của tứ chánh cần trong 37 phẩm trợ đạo. Tứ chánh
cần là 4 sự nỗ lực tinh cần: nỗ lực tinh cần ngăn
ngừa không cho sinh khởi các ác bất thiện pháp chưa sinh,
đoạn trừ các ác bất thiện pháp đã sinh. Nỗ lực tinh
cần làm phát khởi các thiện pháp chưa sinh, làm tăng trưởng
những thiện pháp đã sinh. Ðó là căn bản của tinh tấn.
Trên cơ sở đó, tinh tấn trong phần định học, có tác
dụng riêng biệt đối với tâm định. Kinh Tăng Chi đức
Phật dạy:"này các tỳ kheo có 4 loại tinh cần: tinh
cần chế ngự, tinh cần đoạn tận, tinh cần tu tập và
tinh cần hộ trì". Ðức Phật giảng thêm tinh cần chế
ngự là nỗ lực tu tập chế ngự 6 giác quan: mắt, tai, mũi,
lưỡi, thân và ý, đừng để cho 6 giác quan bị các đối tượng
bất thiện lôi kéo mà khởi lên tham ái, ưu bi. Tinh cần đoạn
tận là nỗ lực tu tập đoạn trừ những tư duy bất
thiện gồm có tham dục, sân hận và hãm hại khởi lên.
Tinh cần tu tập là nỗ lực tu tập các pháp môn như 7 giác
chi: niệm, trạch pháp, tinh tấn, hỷ, khinh an, định và xã
giác chi. Tinh cần hộ trì là nỗ lực tu tập giữ gìn các
định tướng hiền thiện đã có trong tâm. Như vậy là sự
tinh cần có mặt trong mọi giai đoạn, mọi pháp môn tu
tập. Riêng đối với giai đoạn tu tập thiền định thì
tinh tấn chính là tinh cần tu tập để đưa tâm vào định,
nghĩa là sự tinh tấn duy trì tâm an trú trên đối tượng,
dẫn tâm đến hỷ, khinh an định tâm rồi xả tâm.
Nếu sự tu tập của mình
không đủ lực, tức là tinh tấn không có thì tâm định
sẽ không có như kinh văn dạy: "Nếu người hành đạo
mà hay biếng nhác, phế bỏ thì cũng như kéo lửa chưa nóng
mà đã ngừng, dầu thiết tha có lửa, lửa cũng khó có được".
Vì vậy người tu tập
hạnh tinh tấn trong mọi giai đoạn, nhất là trong giai đoạn
thiền định thì cần nỗ lực tinh cần tu tập duy trì, an
trú tâm vào thiện pháp (hiện tại đang tu) không ngừng
nghỉ như gà ấp trứng, sẽ đạt được một cách nhanh chóng
mục đích của mình. Như kinh pháp cú, Phật dạy:
"Tinh cần giữa
phóng dật
Tỉnh thức giữa quần mê
Người trí như ngựa phi
Bỏ sau con ngựa què" (PC kệ 29).
II. Tu Tập Chánh
Niệm Tĩnh Giác
Từ "Các thầy tỳ
kheo, cầu thiện tri thức... đó là hạnh không quên chánh
niệm": Ðoạn này nói về công đức chánh niệm, là
khả năng chính để đạt định và tuệ. Chánh niệm là cơ
sở cho chánh định, nó còn làm cơ sở cho các chi phần khác
của bát chánh đạo, cho mọi thiện pháp. Tác dụng của chính
chánh niệm là làm ngưng bất thiện pháp, làm an trú thiện
pháp và làm cơ sở cho Ðịnh và Tuệ, một khả năng rất
bao quát, như trong kinh 40 pháp (Trung bộ kinh) Phật dạy:
"ai chánh niệm đoạn trừ tà tư duy, chánh niệm đạt
được và làm an trú chánh tư duy. Như vậy là chánh niệm
của vị ấy", với các chi phần cũng như vậy.
Kinh văn Ðức Phật
dạy: "Các thầy tỳ kheo, cầu thiện tri thức cầu
thiện hộ trì, cầu thiện hỗ trợ đều không bằng không
quên chánh niệm". Ðiềâu này xác định rằng chánh
niệm là pháp môn quan trọng và có tác dụng lớn. Ðoạn này
có 2 vấn đề:
1. Cầu thiện tri
thức, thiện hộ trì và thiện hỗ trợ. HT. Trí Quang giải
rằng: "Cầu người giúp văn pháp (thiện tri thức),
cầu người giúp tư pháp (thiện hộ trì), cầu người giúp
tu pháp (cầu thiện hỗ trợ). Tức là cầu người giúp mình
văn, tư, tu. Chúng ta cũng có thể hiểu theo ý nghĩa của
thiện tri thức. Thiện tri thức có 3 loại: giáo thọ thiện
tri thức, đồng hạnh thiện tri thức và ngoại hộ thiện
tri thức. Cầu thiện tri thức là mong cầu về tri thức, người
khác giúp ta hiểu biết về giáo pháp tương đương với giáo
thọ thiện tri thức. Cầu thiện hộ trì là mong cầu người
khác giúp ta tu tập tương đương đồng hạnh thiện tri
thức, cùng tu cùng chia xẻ kinh nghiệm và nâng đỡ mình.
Cầu thiện hỗ trợ là mong cầu người khác hỗ trợ ta tu
tập tức là tạo điều kiện thuận lợi về mặt vật
chất như thực phẩm, áo quần, giường chiếu, dược
phẩm..., tiện nghi của đời sống, tương đương với
ngoại hộ thiện tri thức. Một người muốn tu tập tốt
phải có sự giúp đỡ của 3 hạng thiện tri thức này. Ðây
là những đối tượng mong cầu của người xuất gia.
2. Không bằng không quên
chánh niệm, mong cầu các điều kiện thuận lợi cho sự tu
tập chỉ là những trợ duyên bên ngoài, có thể giúp ta đạt
được những kết quả nhất định, nhưng không bằng nương
tựa vào khả năng chánh niệm của chính mình, năng lực chánh
niệm sẽ làm cho định lực và tuệ giác phát huy, năng
lực ấy có sẵn trong tự thân của mỗi người. Kinh Trường
Ahàm đức Phật dạy: "Này Anan, hãy tự mình thắp đuốc
lên mà đi, thắp lên với chánh pháp, đừng thắp lên với
một pháp nào khác. Hãy tự mình nương tựa chính mình, nương
tựa với chánh pháp, đừng nương tựa một pháp nào khác".
Ðức Phật dạy thêm: nương tựa với chánh pháp nghĩa là
vị tỳ kheo lo quán sát thân thế nơi thân thể, cảm thọ nơi
cảm thọ, tâm ý nơi tâm ý, đối tượng tâm ý nơi đối tượng
tâm ý. Nghĩa là thực hành quán niệm về 4 lãnh vực tức là
tứ niệm xứ. Tứ niệm xứ chính là nội dung của chánh
niệm tỉnh giác, đây là bước thứ 5 trong đạo lộ tuần
tự tu tập của Phật giáo.
Pháp môn chánh niệm đóng
vai trò quan trọng trong lộ trình tu tập. Trong bát chánh đạo,
chánh niệm là nền của định tuệ, thất giác chi, chánh
niệm được đặt hàng đầu và tứ niệm xứ là đối tượng
của chánh niệm. Trước hết mình đừng phóng tâm đuổi
theo trần cảnh, mình quay lại chính mình lấy lại quyền
tự chủ, tự chủ thân thể, tự làm chủ các cảm thọ, tư
duy và đối tượng của tư duy. Nhờ chánh niệm tỉnh giác
ta thấy rõ hoạt động của thân thể và của tâm lý, ta có
thể chuyển hóa từ thác loạn thành ổn định, vững chãi,
từ ô nhiễm thành thanh tịnh, từ đau khổ thành hạnh phúc,
từ sanh tử thành niết bàn. Con đường chánh niệm tỉnh giác
là con đường duy nhất để đạt được mục tiêu tối
hậu, kinh Tứ Niệm Xứ (Trung bộ) Phật dạy: "Ðây là
con đường duy nhất để giúp chúng sinh thực hiện thanh
tịnh, vượt thắng phiền não, tiêu diệt khổ ưu, đạt
tới chánh đạo và chứng nhập niêt bàn, đó là con đường
của 4 phép an trú trong quán niệm"
Tác dụng của chánh
niệm có 3:
1. Nhờ hạnh chánh
niệm mà các tâm lý tham dục, sân hận, si mê, đố kỵ được
dừng lại, sự kích thích các tâm lý bất thiện không sinh
khởi, phiền não khổ ưu không có cơ hội phát triển và xâm
nhập như kinh văn dạy: "không quên chánh niệm thì
giặc phiền não hết cách xâm nhập tâm trí" có khả năng
làm cho phiền não không xâm nhập, kinh pháp cú Phật dạy:
"Như ngôi nhà khéo
lợp
Mưa không xâm nhập vào
Cũng vậy tâm khéo tu
Tham dục không xâm nhập" (PC kệ 14)
2. Nhờ chánh niệm mà
giữ gìn và an trú các thiện pháp, giữ được các công đức.
Kinh văn dạy: "Mất chánh niệm là mất công đức".
Công đức do đoạn trừ bất thiện, do phát triển thiện,
do tâm thanh tịnh, do định lực viên mãn, đó là những công
đức nhờ vào chánh niệm mà được giữ gìn và an trú.
Sự tỉnh giác đối với các hoạt động tâm ý không còn
thì các công đức ấy tán thất, phóng dật sẽ sinh và
bất thiện pháp có mặt.
3. Nhờ chánh niệm mà
tâm hồn được vững chãi, được an ổn có thể làm
việc, sinh hoạt như mọi người mà không bị ô nhiễm,
phiền não tác động chi phối. Kinh văn dạy: "Nếu chánh
niệm có sức lực vững mạnh thì dầu vào trong đám giặc
ngũ dục cũng không bị chúng sát hại, tựa như tướng sĩ
lâm trận mà mặc áo giáp lát đồng thì không còn sợ hãi
gì nữa". Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là đặc tính
của hoa sen, gần ngũ dục phiền não mà không bị ngũ dục
và phiền não tác động làm hại là đặc tính của chánh
niệm tỉnh giác.
III. Tu Tập Thiền
Ðịnh
Từ "Này các tỳ
kheo, tập trung tâm lại... đó là hạnh thiền định":
Ðoạn này Phật dạy về công phu tu tập thiền định có 2
phần:
Phần 1. Kinh văn dạy:
"Các thầy tỳ kheo, tập trung tâm lại thì tâm sẽ ở
trong thiền định". Câu nói hết sức đơn giản nhưng cô
đọng và khái quát phương pháp và mục tiêu của thiền.
Thiền định là trái tim của Phật giáo. Tu tập giới để
dọn đường cho thiền định, trên cơ sở tâm định, trí
tuệ phát triển và đoạn tận lậu hoặc. Thiền định có
nhiều phương pháp của các môn phái, học thuyết, tôn giáo,
đúng và sai, chánh và tà thiên hình vạn trạng. Ðối với
Phật giáo, Ðức Phật dạy về thánh chánh định như sau:
"Này các tỳ kheo, thế nào là thánh chánh định với các
cận duyên và tư trợ? Chính là chánh kiến, chánh tư duy, chánh
ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm.
Này các tỳ kheo, phàm có nhất tâm nào được tư trợ với
7 chi phần này thì gọi là thánh chánh định" (Ðại
Kinh 40 pháp, Trung Bộ kinh III). Như vậy thiền định truyền
thống Phật giáo bao gồm cả đạo đức và tri thức, trên
cơ sở ấy thiền định mới đúng hướng.
Phương pháp thiền
rất đơn giản mà cũng rất phức tạp. Ðơn giản là
"tập trung tâm lại thì tâm sẽ ở trong thiền định",
phức tạp là bằng cách nào tâm sẽ được tập trung!
Tiếng Phạn gọi thiền định là Samàdhi hay Dhyàna. Samàdhi
nghĩa là đình chỉ tâm tán loạn, tập trung vào một đối
tượng. Dhyàna nghĩa là tĩnh lự, đình chỉ tâm tán loạn
chuyên tâm về một cảnh hay một đối tượng. Thông thường
người ta chia làm 2 loại: thiền Chỉ và thiền Quán, thiền
chỉ là tâm chuyên chú vào một đối tượng đạt được
nhất tâm, thiền quán là tập trung vào các đề mục quán
chiếu để thấy rõ bản chất của sự vật. Phương pháp lý
tưởng là chỉ quán song tu hay còn gọi chung là thiền định.
Ðối tượng của
thiền định có thể nói một cách khái quát gồm có 4 lãnh
vực: Thân, thọ, tâm, pháp. Sáu tùy niệm: niệm Phật,
niệm Pháp, niệm Tăng, niệm giới, niệm thí, niệm từ, và
niệm thiện. 4 niệm phạm trú: Từ, Bi, Hỷ, Xã v.v...
Mục tiêu gần của
thiền định là đoạn trừ 5 triền cái và thành tựu 5
thiền chi. 5 triền cái là 5 loại trói buộc và che mờ tâm
ý, làm tâm rối loạn không an tịnh, gồm có:
1) Tham dục: khi tâm
bị tham dục chi phối tức là bị các đối tượng thích ý
làm cho thèm muốn khởi lên nên không thể tập trung tâm ý
được.
2) Sân hận: khi tâm
bị sân hận chi phối tức là bị các đối tượng không thích
ý làm cho nóng nảy loạn động không thể tập trung tâm
được.
3) Hôn trầm: khi tâm
bị hôn trầm tức là bị co rút lại buồn ngủ, tâm mờ
tối không tỉnh giác để hướng đến đối tượng.
4) Trạo hối: khi tâm
bị trạo hối tức là tâm giao động lăng xăng chập chờn
không chú tâm vào đối tượng.
5) Nghi: khi tâm hoài
nghi chi phối thì sinh do dự không thể quyết tâm trên đối
tượng.
Thành tựu 5 thiền chi
là 5 yếu tố đoạn trừ 5 triền cái và thành tựu thiền tâm:
1) Tầm:là trạng thái
hướng tâm đến đối tượng, sự xúc chạm đầu tiên
của tâm với đối tượng, tác dụng đoạn trừ được hôn
trầm.
2) Tứ: dán tâm trên đối
tượng, buộc tâm trên đối tượng, tác dụng đoạn trừ tâm
hoài nghi.
3) Hỷ: trạng thái vui
tươi, mát mẻ , tác dụng đó đối trị được lòng sân
hận.
4) Lạc: niềm hạnh phúc,
sự thỏa mãn, đối trị tâm trạo hối .
5) Nhất tâm: tâm chuyên
chú vào một đối tượng duy nhất đối trị được tâm
tham dục.
Mục đích tiếp theo
của thiền định là được tứ thiền. Ðức Phật dạy:
"sau khi đoạn trừ 5 triền cái này, những triền cái làm
ô nhiễm tâm tư, làm yếu ớt trí tuệ, vị ấy ly dục, ly
bất thiện pháp, chứng và trú thiền thứ nhất, một
trạng thái hỷ lạc do ly dục sinh có tầm có tứ...Này các
tỳ kheo, khi diệt tầm diệt tứ chứng và trú thiền thứ
hai, một trạng thái hỷ lạc do định sinh, không tầm không
tứ nội tỉnh nhất tâm... Này các tỳ kheo, khi ly hỷ trú
xả chánh niệm tỉnh giác, thân cảm sự lạc thọ gọi là
xả niệm lạc trú chứng và trú thiền thứ ba...Này các
tỳ kheo khi xả lạc và xả khổ, diệt hỷ ưu đã cảm
thọ trước chứng và trú thiền thứ tư, không khổ không
lạc, xả niệm thanh tịnh..."(Ðại kinh Xóm ngựa, TBK
I).
Thiền định có thể
đưa đến các trạng thái vi tế hơn nữa như tứ không định,
nhưng mục đích của đạo Phật không phải là định mà là
tuệ và giải thoát, nên đạt đến tứ thiền thì sử
dụng tâm định hướng tâm quán chiếu phát triển tuệ
lực.
Phần 2. Kinh văn dạy:
"Tâm ở trong thiền định thì có thể thấu triệt
trạng thái chuyển biến của vũ trụ". Phần này có nghĩa
là tác dụng của thiền định là để thấu triệt bản
chất của vũ trụ nhân sinh, tức là phát triển trí tuệ.
Ðức Phật dạy: "với tâm định tỉnh thuần tịnh
trong sáng không cấu nhiễm, không phiền não, nhu nhuyến,
dễ sử dụng, vững chắc bình tĩnh. Như vậy vị ấy dẫn
tâm, hướng tâm đến túc mạng minh, vị ấy nhớ đến các
đời sống quá khứ từ một đời cho đến nhiều đời,
cho đến nhiều thành kiếp, hoại kiếp của chính mình, sự
sinh, tử, khổ, lạc...một cách đại nét và chi tiết...vị
ấy dẫn tâm, hướng tâm đến trí tuệ về sinh tử của chúng
sinh. Vị ấy với thiên nhãn thuần tịnh, siêu nhân, thấy
sự sống, chết, khổ, lạc, của tất cả chúng sinh...vị
ấy dẫn tâm, hướng tâm đến lậu tận trí. Vị ấy biết
đây là khổ, đây là nguyên nhân của khổ, đây là sự
diệt khổ, đây là con đường đưa đếùn diệt khổ; đây
là lậu hoặc, đây là nguyên nhân của lậu hoặc, đây là
sự đoạn trừ lậu hoặc, đây là con đường đưa đến đoạn
trừ lậu hoặc. Vị ấy thoát khỏi dục lậu, hữu lậu, vô
minh lậu" (Ðại kinh Xóm ngựa).
Tóm lại như kinh văn,
Phật đã dạy: "Thiền định tâm hết tán loạn. Tiếc
nước thì phải đắp đê sửa bờ cho khéo, hành giả cũng
vậy hãy vì nước trí tuệ, mà thực tập thiền định, để
giữ cho nó khỏi chảy mất". Tu tập thiền định là đắp
bờ tâm thức, giữ nước trí tuệ, gom tâm vào một chỗå
sẽ tạo năng lực nuôi dưỡng và phát triển trí tuệ ngày
càng sắc bén. Phiền não, lậu hoặc ngày càng thu hẹp và
được đoạn trừ.
Vâïy thánh chánh định
được thành tựu nhờ thành tựu giới hạnh và tuệ giác.
Con đường tu tập ấy là con đường tăng thượng tâm. Ðây
là bước đi cao cả trong 6 bước tu tập trong tuần tự đạo
lộ tu tập của Ðức Phật, đến cấp độ này định và
tuệ là một và viên mãn, trí tuệ đề cập tiếp theo chỉ
nói thêm mà thôi.
D. Tuệ Học
Phần tuệ học có 2
tiết: thành tựu công đức trí tuệ và thành tựu công đức
không hý luận. Có thể xem 2 phần này tương đương với
tuệ học trong bát chánh đạo là chánh kiến và chánh tư
duy. Dựa trên cơ sở chánh kiến và chánh tư duy ta có thể
thấy rõ hơn về trí tuệ trong Phật giáo và trong kinh Di Giáo
này.
I. Thành Tựu Công
Ðức Trí Tuệ
Từ "Các thầy tỳ
kheo, có trí tuệ thì hết đam mê đó là hạnh trí
tuệ": Kinh văn dạy: "có trí tuệ thì hết đam mê,
luôn tự thức tỉnh và tự dò xét không để lầm lỗi có
thể có được, như thế là trong chánh pháp của Như Lai người
ấy có khả năng thực hiện giải thoát". Trí tuệ của
đạo Phật khác với trí tuệ trong quan niệm thông thường.
Trí tuệ có mặt thì có tác dụng đoạn trừ tham đắm si mê,
trí tuệ ngược lại của si mê, si mê là đối với sự
vật không biết rõ là vô thường, vô ngã, duyên sinh. Trí
tuệ là sự thấy biết các định luật ấy do đó không
tham đắm và chấp thủ, vì vậy mà kinh văn gọi là "có
trí tuệ thì hết đam mê" hết đam mê là giải thoát.
Trí tuệ còn gọi là chánh tri kiến. Kinh Chánh Tri Kiến
dạy: " Khi vị thánh đệ tử tuệ tri được bất
thiện và căn bản bất thiện, tuệ tri được thiện và căn
bản thiện... tuệ tri được thức ăn, sự tập khởi của
thức ăn, sự đoạn diệt thức ăn, con đường đưa đến
sự đoạn diệt thức ăn...tuệ tri được khổ, sự tập
khởi của khổ, sự diệt khổ và con đường đưa đến đoạn
diệt khổ... tuệ tri già chết, tập khởi của già chết,
sự đoạn diệt già chếât và con đường đưa đến sự đoạn
diệt già chết (cho đến vô minh, 11 chi phần nhân duyên) khi
ấy vị thánh đệ tử có chánh tri kiến". (Trung bộ
kinh I). Chánh tri kiến còn được nói đến trong Ðại kinh
40 pháp: "Biết được chánh kiến là chánh kiến, tà
kiến là tà kiến..." (tương tự đối với 8 chi phần bát
chánh đạo ). Như vậy chánh tri kiến là trí tuệ thấy
biết sâu sắc đối với các pháp thiện ác, chánh tà. Do
sự thấy biết ấy mà không có lầm lỗi xảy ra, như kinh văn
dạy: "luôn tự thức tỉnh và tự dò xét không để
lầm lỗi có thể có được".
Người có trí tuệ, trước
hết là thấy biết rõ ràng các nguyên lý thiện ác, chánh tà,
thấy biết được tính chất vô thường, vô ngã, duyên sinh
của sinh mệnh và vạn vật. Nhờ thấy biết như vậy mà các
tội lỗi không sinh khởi, và hủy diệt.
Kinh văn còn đề cập
đến tác dụng sâu sắc hơn nữa của trí tuệ như: "trí
tuệ chân thực là chiếc thuyền chắc nhất vượt biển
sinh, lão, bệnh, tử; Là ngọn đèn sáng nhất đối với
hắc ám vô minh, là thần dược cho mọi kẻ bệnh tật, là
búa sắt chặt cây phiền não". Trí tuệ chân thật ở
đây chỉ cho trí tuệ vô lậu, Ðại kinh 40 pháp Ðức Phật
dạy: "có 2 loại chánh kiến: chánh kiến hữu lậu có
sanh y và chánh kiến vô lậu, siêu thế không có sanh y. Chánh
kiến vô lậu thuộc về trí tuệ, đạo chi của một vị tu
tập thành thục trong thánh đạo". Chánh kiến hữu lậu
có phước báu là sự thấy biết về thiện ác, chánh tà,
về các đặc tính vô thường, vô ngã, duyên sinh của vạn
vật về mặt tri thức, có thể đưa đến không lỗi lầm nên
có phước báo. Chánh kiến vô lậu vượt qua tất cả kiến
giải, thuần thục trong thánh đạo tức trong tâm định và
tâm tuệ. Ðây là trí tuệ chân thật.
Kinh căn bản pháp môn đề cập đến 3 loại
nhận thức (TBK I):
1. Tưởng tri: cái
thấy biết của tri thức thường nghiệm, cái thấy có hạn
cuộc, mang đầy ngã tính, nhị nguyên có phân biệt chủ
thể và đối tượng.
2. Thắng tri: cái thấy
biết thông qua thiền định, thấy rõ tâm lý và vật lý là
một chuỗi duyên sinh vô ngã. Với nhận thức này không có
giới hạn, tách biệt, không chủ thể và đối tượng.
3. Liễu tri: trên cơ
sở thắng tri dẫn đến đoạn trừ tham ái, sân hận, si mê
không còn vướng mắc với tất cả pháp.
Trí tuệ chân thật chính
là thắng tri và liễu tri này, kinh văn dùng thí dụ rất
chuẩn xác và sinh động như: "Chiếc thuyền vượt qua
biển sinh tử, ngọn đèn chiếu phá vô minh, thần dược cho
kẻ tật bệnh, búa sắt chặt đứt phiền não tương tự như
trên, kinh Ðại Phương Quảng (TBK I) cũng định nghĩa trí
tuệ: "Trí tuệ có ý nghĩa là thắng tri (Abhinnattha), có
nghĩa là liễu tri (Parinnattha), có nghĩa là đoạn tận
(Pahanattha).
Làm thế nào để đạt
được trí tuệ? Kinh văn dạy: "Các thầy hãy dùng cái
tuêï văn, tư, tu, chứng để tự tăng tiến lợi ích"
nghĩa là phải lắng nghe, phải tư duy và tu tập đưa đến
chứng đắc hay lãnh hội. Nhờ văn tư tu huệ mà trí tuệ
được viên mãn. Ðại kinh Phương Quảng cũng đưa ra phương
pháp: "có hai duyên khiến cho trí tuệ sinh khởi:
"tiếng của người khác và như lý tác ý" tiếng
của người khác là văn tuệ, như lý tác ý là tư tuệ.
Kinh dạy tiếp: "chánh tri kiến phải được hỗ trợ
của 5 chi phần để đạt được tâm giải thoát và tuệ
giải thoát đó là giới hỗ trợ, văn hỗ trợ, thảo luận
hỗ trợ, có chỉ hỗ trợ (samatha), có quán hỗ trợ
(samadhi)" (TBK I). Giới hỗ trợ là căn bản đạo đức
làm thanh tịnh thân tâm. Văn hỗ trợ là văn tuệ, thảo
luận hỗ trợ vừa văn vừa tư tuệ, chỉ và quán là tu
tuệ. Nhờ sử dụng văn tư tu nên trí tuệ tăng tiến, có
được giải thoát. Ðó là tác dụng của trí tuệ cần
phải thành tựu.
II Thành Tựu Công
Ðức, không Hý Luận.
Từ "Các thầy tỳ
kheo nếu hý luận đủ thứ... đó là hạnh không hý
luận": Kinh văn dạy: "Nếu hý luận đủ thứ thì tâm
trí rối loạn". Hý luận nghĩa đen là nói chơi nhưng ý
nghĩa của hý luận rộng hơn nhiều, Hoà thượng Trí Quang
dạy: "Hý luận diễn biến từ sự bàn cãi chơi đùa đến
sự thảo luận vô ích đến vấn đề đặt sai vấn đề,
cuối cùng thì chính là sự thảo luận và đặt vấn đề,
thực chất đã không như thật. Chính cái nghĩa sau này cho
thấy tất cả những gì thuộc phạm vi tư duy, mô tả, nói
theo từ ngữ khác thuộc "tâm hành xứ" và "ngôn
ngữ đạo" đều là hý luận" (Trí Quang – dịch
giải kinh Di Giáo). Kinh Bẩy Mồi Ðức Phật nói về 4 hạng
sa môn, hạng thứ 3 là hạng bị vướng mắc bởi tư duy hý
luận: "Thế giới là thường còn, thế giới là không
thường còn, thế giới là hữu biên, thế giới là vô biên,
mạng sống và thân thể là một, mạng sống và thân thể là
khác, Như Lai sau khi chết có tồn tại, Như Lai sau khi chết
không tồn tại, Như Lai sau khi chết có tồn tại, không
tồn tại. Như Lai sau khi chết không tồn tại không không
tồn tại...hạng sa môn này không thoát khỏi ý lực của ác
ma" (TBK I). Bị ràng buộc bởi quan điểm, lý thuyết, tư
biện triết học gọi là tà kiến và tà tư duy chi phối không
thể giải thoát được, nên kinh văn nói: "Tuy đã xuất
gia mà chưa được siêu thoát". Sự giải thoát là sự
giải phóng tất cả mọi ràng buộc, trước hết là các đối
tượng tham dục, các phiền não và cả sự trói buộc của
ngôn ngữ, quan điểm của tư duy.
Chánh tư duy là tư duy
về sự giải thoát và sự xã ly, tư duy về sự vượt thoát
mọi trói buộc, mọi phạm trù ngã tính, ngay cả chủ thể
tư duy. Chân lý tuyệt đối vượt thoát khỏi các thứ ấy.
Ðức Phật dạy: "Giáo pháp mà Như Lai chứng ngộ, quả
thực thậm thâm vi diệu, khó hiểu, khó lãnh hội, vắng
lặng cao siêu, không nằm trong phạm vi luận lý, tế nhị,
chỉ có bậc thiện trí mới thấu hiểu" (kinh Thánh
cầu, TBK I).
Người có trí dễ dàng
vượt qua sự ràng buộc và chấp thủ đối với ngoại
cảnh, những cám dỗ của các đối tượng giác quan, nhưng
đối với tư duy tư tưởng khó mà vượt thoát, tư tưởng
là chỗ bám của tri thức, khả năng của nó là đối
chiếu, diễn dịch qua 4 phạm trù gọi là tứ cú: có – không
– cũng có – cũng không – không phải có không phải không.
Tất cả cái đó đều là hý luận. Hoà thượng Trí Quang
gọi là: "Trí tuệ thuộc lãnh vực hý luận này gọi là"trí
tứ cú", gọi là phân biệt, là tà kiến không thể
gọi là trí tuệ"(sđd). Không thoát ly các khuôn khổ
của hý luận thì không thể có giải thoát, nên kinh văn
dạy: "các thầy muốn thực hiện cái vui tịch diệt thì
chỉ có cách cấp tốc diệt trừ cái họa hý luận".
Chánh kiến vô lậu là
vô kiến, là vượt qua tất cả kiến, chánh tư duy vô lậu
là vô tư duy, vượt qua tất cả tư duy. Ðó là ý nghĩa sự
tu tập diệt trừ hý luận để thành tựu mục tiêu tối
hậu, kinh Pháp Cú dạy:
"Hư không không
dấu chân
Ngoài đây không sa môn
Chúng sinh thích hý luận
Như Lai hý luận trừ" (PC Kệ 254)
-ooOoo-