Thuở xưa có một em bé tên là A Đức. Em rất yêu thích những loài vật nhỏ
bé. Mỗi khi thấy mèo con hoặc chó con bị người ta vứt bỏ, lòng em đau
xót lắm, liền ôm về nhà, chăm sóc vết thương và nuôi dưỡng chúng. Em
chăm sóc chúng rất kỹ nên sau đó con nào cũng được mập mạp, khỏe mạnh.
Cha của A Đức làm nghề buôn bán. Mẹ em thường đau ốm bệnh hoạn luôn nên
chẳng giúp được gì nhiều. Gia đình em vì vậy cũng chỉ tạm đủ sống, không
lấy gì làm khá giả. Mặc dù vậy, xưa nay cha mẹ của A Đức cũng chưa khi
nào trách mắng về việc em gây ra phiền phức cho gia đình, luôn để cho em
mặc sức muốn đem động vật về nhà chăm sóc thế nào cũng được.
Một hôm, người cha dẫn em theo vào thành để buôn bán. Lúc hai cha con đi
qua cánh rừng, bỗng nhiên nghe có tiếng chim kêu không ngớt, tiếng kêu
rất thê thảm. A Đức thưa với cha:
– Thưa cha! Hình như gần đây có tiếng chim kêu nghe rất bi thảm.
Cha em nói:
– Trong rừng thì lúc nào lại chẳng có tiếng chim kêu. Đó là việc hết sức
bình thường, con không nên nghĩ ngợi quá nhiều. Cha con mình mau vào
thành buôn bán đi. Nếu như đến sớm một chút, cha có thể mua thêm cho con
áo quần mới và nhiều thức ăn ngon, mau đi thôi!
Nhưng lúc này tiếng chim nghe như càng khẩn thiết, A Đức vội thưa cha:
– Thưa cha! Lần này cha nghe rõ rồi chứ? Nhất định con chim này đang bị
thương rất nghiêm trọng, chúng ta cần phải giúp đỡ nó. Con không cần áo
quần mới và đồ ăn ngon, chỉ xin cha dừng lại cứu con chim tội nghiệp đó
được không?
Cha em gật đầu đồng ý, cùng em đi tìm nơi phát ra tiếng kêu. Cuối cùng,
họ tìm thấy một con chim hoàng yến đang bị đè dưới một khúc cây, cánh
phải của nó đã bị gãy, trước ức cũng bị thương, lông cánh màu vàng ướt
đẫm máu tươi, hai mắt đen lánh của nó óng ánh nước, hình như đó là nước
mắt đau đớn của nó.
Người cha thở dài nói với A Đức:
– Ôi! Vết thương nặng như thế này, e rằng không thể sống nỗi! Chúng ta
không thể làm gì được, hãy đi thôi! Nếu như không đi ngay, đến trưa chợ
tan mất!
A Đức nói như sắp khóc:
– Thưa cha! Xin cha hãy đợi một chút nữa, con sẽ tìm cỏ cầm máu cho nó,
biết đâu có thể cứu sống được con chim hoàng yến này!
Cha em không nỡ cự tuyệt, liền vỗ nhẹ lên vai em nói:
– Được rồi! Hãy lo cứu con chim nhỏ của con đi.
A Đức lập tức đi tìm một ít cỏ thuốc, nhai nhuyễn rồi đắp vào vết thương
trước ngực của chim hoàng yến; cha cậu cũng giúp sửa lại cánh bị gãy của
nó, lấy cành cây cột cố định lại. A Đức cảm kích thưa với cha:
– Thưa cha! Con xin cảm tạ cha! Chúng ta hãy đặt chim hoàng yến vào giỏ,
mang về nhà chăm sóc. Bây giờ cha con mình đi mau đi!
Hai cha con vội vã đi vào thành, nhưng lúc này đã quá trưa, các gian
hàng trong chợ đều ra về, họ chỉ còn cách trở về một cách thất vọng.
Vừa về đến nhà, A Đức kể cho mẹ nghe sự việc vừa rồi, mẹ mỉm cười xoa
đầu em, nói một cách âu yếm:
– Con còn nhỏ mà đã có tâm thương yêu lớn như vậy, mẹ và cha con đều rất
vui!
Sau đó, ngày nào A Đức cũng ân cần chăm sóc cho chim hoàng yến. Em còn
làm cho nó một cái lồng bằng gỗ lớn, bên trong lót đầy cỏ mềm, để chim
hoàng yến nằm một cách thoải mái trong đó. Em cho nó ăn gạo giã nhỏ, có
khi tìm một số hoa rừng về nhẹ nhàng đút cho nó ăn.
Cánh bị gãy và vết thương trước ức của chim hoàng yến dần dần được lành,
lông cánh mềm mại và óng ánh bắt đầu mọc ra, đôi mắt sáng rực như tinh
tú.
Một hôm, A Đức đặt chim hoàng yến vào lồng treo trước cửa nhà để nó được
tắm ánh nắng mặt trời. Bỗng không biết từ đâu có một đàn chim rất lớn đủ
loại bay tới, có những loài chim như đỗ quyên, yến, vàng anh và họa my.
Chúng tụ tập lại như một đám mây lớn đủ màu, rồi đậu trên cây to trước
nhà cất tiếng kêu rân trời và đập cánh với chim hoàng yến, hoàng yến
cũng nhảy nhót múa hát với chúng.
A Đức thấy vậy, biết đây là bạn của chim hoàng yến đến gọi nó về. Sau
khi suy nghĩ, em bèn mở lồng để nó bay về với bạn nó. Không ngờ khi ra
khỏi lồng chim hoàng yến không bay đi mà dùng đôi cánh mềm mại vuốt nhè
nhẹ lên mặt A Đức. Em cũng vuốt ve nó, dịu dàng nói:
– Bay đi! Hoàng yến nhỏ, bạn của em đang đợi em đó!
Chim hoàng yến hình như nghe hiểu tiếng người nên gật đầu, vỗ vỗ đôi
cánh, sau đó hòa vào đàn chim bay vút lên bầu trời trong xanh.
Tuy A Đức không nỡ rời xa nó, song em biết là hoàng yến rất vui khi có
thể bay đi tự do với chúng bạn trong trời xanh, nên em cũng vui mừng cho
nó.
Tối hôm đó, A Đức nằm mộng thấy một em bé mặc áo vàng quần vàng, tướng
mạo rất xinh đẹp, đặc biệt đôi mắt đen nhánh như có thần. Em bé ấy cầm
ba viên bạch ngọc, khom mình nói với A Đức:
– Em là hoàng yến nhỏ, ngày đó không cẩn thận bị tên bắn trúng ức, rơi
xuống đất lại bất hạnh bị gãy cánh, nhưng may mắn lại được gia đình của
cậu cứu về. Hôm nay em đến để cảm tạ, ba viên ngọc trắng thần kỳ này xin
tặng cho gia đình cậu, hy vọng ngọc này sẽ mang hạnh phúc đến cho gia
đình ân nhân.
A Đức nhận ngọc, trong nháy mắt em bé đó biến mất. Sau khi A Đức tỉnh
dậy, thấy quả thật trong tay mình có ba viên ngọc trắng óng ánh!
Cũng thật kỳ lạ, kể từ ngày đó việc làm ăn của gia đình A Đức ngày một
phát triển, sức khỏe của mẹ cũng được bình phục hẳn. Sau khi A Đức lớn
lên, bất luận đối với người hoặc đối với động vật nhỏ, cũng đều thương
yêu bảo hộ giống như khi em còn nhỏ.