Lúc thầy Mục-kiền-liên chưa xuất gia, gia cảnh rất giàu lại có địa vị,
nên kết giao không ít bạn bè. Trong số đó có một vị Phạm chí tên
Đà-nhiên. Mục-kiền-liên cùng với anh ta trở thành đôi bạn thắm thiết,
tình cảm như anh em một nhà.
Sau khi thầy Mục-kiền-liên xuất gia, hầu như thầy và Đà-nhiên chẳng có
liên lạc. Đôi lúc thầy cũng nghĩ nhớ đến người bạn cũ, song do bận hoằng
pháp lợi sinh khắp nơi, nên chưa cơ hội trở về thăm viếng.
Lần nọ, thầy Mục-kiền-liên trở về thăm quê hương, ngay lập tức có rất
nhiều người đến nói cho thầy biết về người bạn cũ Đà-nhiên của thầy:
– Người bạn tốt Đà-nhiên của thầy, lợi dụng địa vị, quyền thế, dùng thủ
đoạn bất chính lường gạt lấy tiền bạc, tài sản của chúng con.
Thầy Mục-kiền-liên nghe xong, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu,
không ngờ chỉ mấy năm không gặp, bạn của thầy lại biến thành người như
vậy. Thầy nghĩ bụng, nếu có cơ hội nhất định phải khuyên nhủ, can ngăn
bạn cũ.
Sau đó thầy đến gặp Đà-nhiên. Để thức tỉnh bạn mình, thầy phải làm ra vẻ
tức giận, khiển trách bạn tại sao lại có những hành vi bất chính như
vậy. Đà-nhiên giải thích ngay:
– Bạn thông cảm cho tôi, vì còn phải chăm sóc cha mẹ và nuôi con cái
nữa! Vả lại, làm phước tích đức, cúng bái trời đất, tổ tiên, nhất nhất
đều phải cần tiền, cho nên buộc lòng tôi phải làm như vậy thôi!
Thầy Mục-kiền-liên nghiêm khắc nói:
– Dẫu có khó khăn như vậy cũng không được lường gạt người dân vô tội,
chiếm đoạt tài sản của họ một cách bất chính.
Tuy nhiên, thầy Mục-kiền-liên thừa biết là Đà-nhiên đang nói dối, liền
hỏi vặn lại:
– Những lời bạn nói có thật như vậy không?
Trước câu vặn hỏi hết sức bất ngờ của người bạn chí thân, Đà-nhiên không
biết nói thế nào, mặt đỏ như trái gấc, hai lỗ tai nóng bừng, cảm thấy
xấu hổ vô cùng. Ông ta biết không thể giấu được người bạn chí cốt có
thần thông quảng đại như thầy Mục-kiền-liên, do đó bèn nói thật:
– Tôi thật sự xin lỗi bạn! Những gì tôi vừa nói đều là giả dối. Chẳng
giấu gì bạn, tôi cưới một cô vợ, cô ấy rất chú trọng đến việc ăn uống, y
phục, nơi ở, đi lại..., cái này cũng cần, cái kia cũng cần, ngày nào
cũng tiêu xài phung phí. Nếu như tôi không đưa tiền cho cô ấy thì gia
đình sẽ rối tung cả lên vì sự gây gổ của cô ấy, không được chút an ổn.
Cho nên tôi phải tìm mọi cách kiếm tiền bừa bãi đều chỉ để chu cấp đầy
đủ cho cô ấy.
Thầy Mục-kiền-liên nghe xong, nghiêm mặt gằn giọng nói:
– Bạn chỉ vì chiều theo ý vợ mà đánh mất cả cuộc đời mình như thế ư? Bạn
làm nhiều việc xấu ác, thất đức, quả báo sau này làm sao tránh khỏi?
Ngay cả vợ bạn, nếu cứ hành xử như thế thì chỉ có được cái vui trong
chốc lát mà không thể tránh khỏi sự khổ não lâu dài về sau. Vì thế, lẽ
ra bạn nên cố sức khuyên bảo, dạy dỗ cô ta bỏ ác hướng thiện, như vậy
mới tròn trách nhiệm của một người chồng tốt.
Đà-nhiên nghe thầy Mục-kiền-liên chỉ bảo quở trách liền nhận rõ sai lầm
của mình, quyết tâm cải hối. Từ đó về sau không chiều theo ý vợ nữa, mà
ngược lại còn khuyên vợ cùng nhau thực hành giáo pháp giải thoát của
Phật-đà, tích phước tu thiện. Gia đình dần dần trở nên thật sự hạnh
phúc.
Đà-nhiên thường nói với mọi người:
– Tất cả bạn bè đều không ai dám chỉ thẳng sai lầm của tôi, chỉ có thầy
Mục-kiền-liên dám nói sự thật mà thôi. Thầy ấy mới chính là người bạn
chân chính của tôi!