Một hôm, đức Như Lai đi ngang nhà trưởng giả Đỗ-đề. Lúc đó trưởng giả
không có nhà. Đức Thế Tôn nhìn vào, thấy sự tráng lệ giàu sang của
trưởng giả, trong nhà toàn đồ quý giá, bên đại sảnh có đặt một cái ghế
dựa. Cái ghế đó không cho ai ngồi lên, nhưng có một con chó lại nằm trên
đó một cách hết sức thoải mái. Bên cạnh còn có một cái bát rất đẹp chứa
đầy thức ăn ngon dành cho chó. Con chó thấy đức Như Lai đi vào liền nhảy
xuống khỏi ghế, hùng hổ sủa vang:
– Gâu! Gâu!...
Đức Như Lai liền từ hòa nói với nó:
– Sao ngươi không chịu trừ đi những ác niệm tham sân si? Quá khứ ngươi
đã như vậy, hiện tại ngươi cũng như vậy, tập khí quả nhiên không mất đi
chút nào!
Sau đó, Ngài quay lưng ra đi.
Con chó nghe đức Như Lai nói xong liền nằm mọp xuống đất một cách buồn
thiu.
Không lâu sau, trưởng giả Đỗ-đề trở về. Con chó không chạy ra mừng rỡ
như thường lệ, mà vẫn nằm im trên đất không cử động. Ngay cả khi chủ
nhân gọi, nó cũng mặc kệ. Thế là trưởng giả liền hỏi người nhà:
– Ai đã làm gì con chó ngoan của ta? Tại sao nó lại không vui?
Người nhà thật tình thưa lại:
– Vừa rồi chỉ có Đức Phật đến đây, nói mấy câu gì đó. Sau đó thì nó liền
nằm im, ngay cả cơm cũng không buồn ăn.
Trưởng giả Đỗ-đề hết sức thương yêu con chó này, nên ngay lập tức tìm
đến chỗ đức Như Lai, thưa hỏi:
– Bạch Thế Tôn! Ngài có lòng từ bi như vậy, tại sao khi đi ngang nhà tôi
lại chửi mắng con chó của tôi, khiến cho nó phải buồn rầu?
Đức Như Lai từ bi đáp lại:
– Ông quan tâm nhiều đến con chó này cũng là điều rất tự nhiên, vì đời
trước nó chính là cha của ông. Cũng do đó mà nó cũng rất mến ông.
Trưởng giả Đỗ-đề nghe đức Thế Tôn nói vậy trong lòng không tin, liền
hỏi:
– Thế Tôn! Ngài nói như vậy thật vô duyên cớ, biết lấy gì để chứng minh
rằng đời trước nó là cha tôi?
Đức Phật dạy:
– Điều đó dễ thôi, vì con chó này tập khí tham lam, ôm giữ tài sản vẫn
còn như xưa. Ngày trước, lúc ông còn nhỏ, cha ông vì sợ vàng bạc châu
báu bị mất mát nên đã chôn giấu trong nhà. Bởi lòng tham lam quá nặng
nên khi chết đi vẫn không yên tâm về số vàng bạc châu báu đó. Vì thế mới
đầu thai vào con chó cái trong nhà để khi sinh ra tiếp tục giữ gìn số
tài sản đó. Nếu ông không tin có thể về hỏi nó. Nó sẽ chỉ cho ông chỗ
chôn giấu tài sản.
Ông trưởng giả nghe xong lấy làm hoang mang, trở về trong tình trạng bán
tín bán nghi. Vừa về đến nhà, ông đến ngồi bên cạnh vuốt ve con chó rồi
hỏi nó:
– Nếu đời trước ngươi quả thật là cha ta thì hãy dẫn ta đến chỗ chôn
giấu tài vật.
Quả nhiên, con chó vẫy đuôi đứng dậy chạy thẳng vào đại sảnh, rồi không
ngừng ngửi tới ngửi lui bên dưới cái ghế nó thường nằm, lại còn dùng
móng cào xuống rất mạnh.
Trưởng giả thấy hành động của con chó như vậy, liền gọi người đến chuyển
cái ghế sang một bên, rồi đào sâu xuống bên dưới. Đào xuống được hơn một
thước, quả nhiên phát hiện một cái hủ lớn chứa đầy đồ trang sức, vàng
bạc và một rương châu báu.
Khi trưởng giả nhìn thấy những đồ vật đó, thật không ngăn được dòng lệ
tuôn trào, thầm nghĩ: “Thật đáng sợ quá! Tâm niệm tham lam thật đáng sợ!
Cha ta chỉ vì tham giữ những tài vật này mà phải đầu thai trở lại làm
thân chó. Thật đáng thương mà cũng đáng buồn biết bao!”
Chúng ta tuy với mắt phàm không nhìn thấy được, nhưng cứ theo lời Phật
dạy thì biết rằng nghiệp lực luôn dắt dẫn ta từ đời này sang đời khác.
Nếu không trừ dứt được những tâm niệm tham lam, sân hận, thì việc phải
tái sinh trong các loài ngạ quỷ, súc sinh ắt là không sao tránh khỏi!