Chương
22. Tài sắc: Ngọt ít, đắng nhiều
I. DỊCH NGHĨA
Tài sắc hệ lụy người. Người
không xả bỏ được tài sắc chẳng khác nào trên lưỡi dao có dính chút mật, không
đủ một bữa ăn ngon, thế mà, trẻ em không biết, tham ngọt liếm vào, tất sẽ bị
tai họa đứt lưỡi.
II. LƯỢC GIẢI
Tài, sắc, danh, thực, thùy là
ngũ dục hạ liệt sa đọa hóa con người, và chương này, Đức Phật đề cập đến tài,
sắc (còn thực và thùy đã được đề cập ở chương 3 rồi, nên chương này sẽ không đề
cập nữa) và đề cập chúng như một từ ngữ đôi, không tách biệt tài riêng sắc
riêng.
Theo quan điểm của nhà Nho, tiền
tài được xem như không có giá trị, trái lại đạo đức được đề cao trên hết: “Tiền
tài như phấn thổ, nhân nghĩa tợ thiên kim”. Họ quan niệm tiền tài như đất, như
phân, còn nhân, nghĩa, lễ, trí, tín tức ngũ thường, giá trị đến ngàn vàng. Đối
với Đức Phật, chúng ta không thấy Ngài nhận xét gì về tiền tài, mà dưới cái
nhìn sâu xa của Ngài, chúng là một thứ làm trụy lạc con người nếu con người sử
dụng chúng với mục tiêu sa đọa. Trong giới luật của hàng xuất gia, Đức Phật cấm
tuyệt không cho hàng xuất gia cầm giữ tiền bạc của báu, vì ôm giữ tiền bạc,
tinh thần chúng ta có thể bị chi phối, lo ra, mà không lo trau dồi phạm hạnh.
Đối với hàng Phật tử tại gia, Đức Phật vẫn khích lệ dưới nhiều hình thức để cho
mọi người có một nếp sống chánh mạng, chánh nghiệp. Nghĩa là tiền tệ kiếm sống
phải hợp pháp, chứ không do trộm cắp, lừa lọc, man trá. Như vậy cũng có nghĩa
là Ngài không miệt thị, cấm kỵ tiền tài, mà chỉ cấm kỵ tiền tài phi nghĩa. Như
vậy, tại sao ở đây Đức Phật lại dạy rằng tiền tài hệ lụy con người? Chúng ta có
thể giải thích như sau: 1/ Đối tượng giáo dục chính yếu ở đây có thể là hàng
xuất gia. Và điều lệ hoàn toàn phù hợp với những điều khoản truyền thống Ngài
quy định (giới thứ 10 của Sa di và giới … trong 90 đơn đọa của Tỳ kheo). 2/
Cũng có thể là giáo dục chung cho cả hai đối tượng xuất gia và tại gia. Xuất
gia như đã nói. Còn tại gia, thì chúng ta phải hiểu rằng ở đây ý của Đức Phật
muốn nhấn mạnh: sự giàu sang làm người ta khó học đạo như ở điều 2 chương 12,
Đức Phật đã dạy: “Giàu sang mà học đạo là một điều vô cùng khó”. Do đó, Đức
Phật nói tiền tài hệ lụy con người là hệ lụy với nghĩa này. Tức là sự giàu có
làm con người chỉ mải đam mê thú vui vật chất tầm thường của thế tục, mà không
biết tìm những nguồn vui tinh thần như nghe và học hỏi chánh pháp của Đức Phật.
Một phần quan trọng khác mà Đức
Phật muốn nêu rõ ở đây là tác hại của sắc dục. Chính sắc dục mới là nhân tố hệ
lụy con người. Trong các kinh, Đức Phật mô tả ái dục là nguyên nhân tập khởi
mọi đau khổ, vì tính chấp thủ (chấp pháp) của nó:
“Này các Tỳ kheo, ái là khổ tập
khởi.”[1]
Một đoạn kinh khác, Đức Phật còn
cho biết sắc dục là đầu mối của dây chuyền bất thiện: “Do duyên sắc dục nên tìm
cầu. Do duyên tìm cầu nên có tham dục. Do tham dục nên có đắm trước. Do đắm
trước nên có xan tham. Do xan tham nên có bảo thủ, chấp trượng đấu tranh, nói
lời ly gián ngữ, vọng ngữ, rất nhiều các ác, bất thiện pháp khởi lên từ
đây.”[2]
Cả hai đoạn kinh vừa nêu trên
đều xoáy vào trọng tâm tác hại của sắc dục hạ liệt gây đau khổ con người. Và
ngay cả các kệ Pháp Cú, Đức Phật cũng khẳng định như vậy:
“Ai sống đời này, bị sắc dục
buộc ràng, sầu khổ sẽ tăng trưởng, như cỏ bi gặp mưa.”[3] Như chúng ta biết,
nếu cỏ bi gặp mưa nó sẽ phát triển, trưởng thành nhanh chóng thì ai bị hệ lụy
sắc dục cũng vậy, sẽ phát triển, tăng trưởng nhanh chóng trong các bất thiện
pháp. Do đó, muốn chặn đứng mọi nguyên nhân đau khổ, nhất thiết và trước tiên
phải chặt dây ái dục:
“Như cây bị chặt đốn, gốc chưa
hại vẫn bền, ái tùy miên chưa nhổ, khổ này vẫn sinh hoài.”[4]
Dây ái dục chưa chặt đứt mà muốn
an lạc, thì dầu có muốn vẫn phải bị luân hồi:
“Người đời thích sắc dục, ưa
thích các hỷ lạc. Tuy mong cầu an lạc, chúng vẫn phải sinh già.”[5]
Đó là một sự thật. Chất ngọt của
ái dục thì ít, chất đau khổ của nó thì nhiều. Biết vậy mà còn nhảy vào sắc dục,
Đức Phật cho đó là hành vi của những kẻ chưa trưởng thành nhân cách, chưa
trưởng thành trí tuệ, mặc dù tuổi đã lớn. Và họa đau khổ ràng buộc vào thân là
một điều hiển nhiên không thể tránh khỏi.
“Người không xả bỏ được tài sắc,
chẳng khác nào trên lưỡi dao có dính chút mật không đủ một bữa ăn ngon, thế mà
trẻ em không biết, tham ngọt liếm vào tất sẽ bị tai họa đứt lưỡi”. Như vậy,
cũng có nghĩa là ngay chất ngọt của sắc dục, chất đau khổ đã hiện hành kề bên,
như hình với bóng không tách rời nhau trong sự hình thành và tồn tại.
[1] Tăng Chi II, tr. 402.
[2] Tăng Chi III, tr. 236.
[3] Dhp.335.
[4] Dhp.33.
[5]
Dhp.341.