Chương
33. Tỳ kheo-chiến sĩ diệt lậu hoặc
I. DỊCH NGHĨA
Đức Phật dạy rằng: Người hành
đạo giải thoát như một chiến sĩ chiến đấu với muôn người. Nhưng có kẻ thì mới
mặc giáp ra đến ải đã khiếp nhược, có kẻ nửa đường thì lui về, có kẻ đánh quyết
liệt đến chết và quyết thắng trở về. Bậc sa môn hành đạo cũng như chiến sĩ đắc
thắng khải hoàn, nghĩa là kiên trì tâm ý, tinh tấn, dũng mãnh, không sợ tiền
cảnh quyết diệt chúng ma, thành tựu đạo quả mới thôi.
II. LƯỢC GIẢI
1/ Điều chúng ta ghi nhận đầu
tiên là rất có thể nội dung kinh văn chương này được hai dịch giả Ma Đằng và
Trúc Pháp Lan lược trích từ Kinh “Người Chiến Sĩ” (số 75 – A.III, 89) trong
phẩm Chiến Sĩ thứ 8 của Tăng Chi II, tr. 94-99, khi Đức Phật ví hạng Tỳ kheo
với năm loại chiến sĩ:
a/ Hạng chiến sĩ chỉ thấy “bụi
mù dấy lên” đã chùn chân, không còn can đảm tham gia chiến trận. Cũng vậy, có
hạng Tỳ kheo chỉ nghe nói về thiếu nữ, phụ nữ đẹp, duyên dáng đã chùn chân rùn
chí, không còn can đảm, không tiếp tục đời sống phạm hạnh.
b/ Hạng chiến sĩ chịu đựng được
bụi mù, nhưng khi thấy cờ xí dựng lên, chùn chân, mất can đảm không tham gia
chiến trận. Cũng vậy, có những hạng Tỳ kheo bất động trước những gì nghe được
về thiếu nữ, phụ nữ đẹp, duyên dáng, nhưng khi mục kích diện kiến lại chao
lòng, chùn chân, không còn can đảm, trở lui đời sống thế tục.
c/ Hạng chiến sĩ chịu đựng được
bụi mù, chịu đựng được cờ xí dấy lên, nhưng khi nghe tiếng la hét lại chùn chân
mất can đảm, không dám xáp trận. Cũng vậy, có hạng Tỳ kheo khi có nữ sắc đến
cười duyên cợt nhã đưa tình liền chùn chân, không còn can đảm, trở lui đời sống
thế tục.
d/ Hạng chiến sĩ chịu đựng được
bụi mù, chịu đựng được cờ xí dấy lên, chịu đựng được tiếng la hét, nhưng khi
lâm trận xáp chiến bị thương liền thất tâm. Cũng vậy, có hạng Tỳ kheo ở nơi
vắng vẻ, có nữ sắc đến ngồi nằm cạnh bên, vuốt ve mơn trớn, tuy không từ bỏ học
tập, không hoàn tục, nhưng đã hành dâm với nữ sắc ấy.
e/ Hạng chiến sĩ chịu đựng được
bụi mù, chịu đựng được cờ xí dấy lên, chịu đựng được tiếng la hét, chịu đựng
được xáp chiến lâm trận dù thương tật, cuối cùng dành được chiến thắng trong
chiến trận. Cũng vậy, có hạng Tỳ kheo ở nơi vắng vẻ, có nữ sắc đến ngồi nằm
cạnh bên, vuốt ve mơn trớn, nhưng vị ấy sáng suốt không bị cám dỗ, mạnh dạn gỡ
thoát và ra đi nơi nào mình muốn rồi kiết già để niệm trước mặt, đoạn tận thứ
lớp tham, sân, si, trạo hối, hôn thùy, chứng đạt sơ thiền đến tứ thiền, tâm
tịnh tĩnh rõ biết “Đây là khổ, đây là khổ tập, đây là khổ diệt, đây là con
đường đưa đến khổ diệt”, và như thật rõ biết “Đây là lậu hoặc, đây là lậu hoặc
tập khởi, tâm là lậu hoặc đoạn diệt, đây là con đường đưa đến lậu hoặc đoạn
diệt”. Vị ấy rõ biết sinh đã tận, phạm hạnh đã thành, việc nên làm đã làm,
không còn trở lại trạng thái sinh tử này nữa.
Ở đây kinh văn được hai dịch giả
Ma Đằng và Trúc Pháp Lan rút ngắn chủng loại chiến sĩ Tỳ kheo từ năm còn bốn và
có thay đổi ít nhiều nội dung, nhưng vẫn toát lên tinh thần chiến đấu ma quân
nội tâm, ngoại cảnh của các chiến sĩ Tỳ kheo. Cái hay của dịch giả ở chỗ đúc
kết lại nội dung thật ngắn gọn, dễ nhớ, mà không làm mất tinh thần ý nghĩa
chuyên chở trong nguyên tác, âu cũng là bài học kinh nghiệm cho công việc phiên
dịch tạng ngoại ngữ sang tạng quốc ngữ của chúng ta, vừa thuần Việt hóa, thoát
văn, vừa chuyên chở đủ tinh thần nội dung của nguyên tác.
2/ Điều quan trọng khác mà chúng
ta cũng cần ghi nhớ là tỷ lệ chiến sĩ đắc thắng khải hoàn trong nguyên tác là
1/5, và trong kinh văn là một phần tư (1/4) cũng nói lên được cái gian lao, khó
khăn vô vàn trên con đường tu tập phạm hạnh, hướng đến giải thoát. Và thật vậy,
thành quả giải thoát của hành giả là ở sự nỗ lực, tinh tấn, xem thường các thú
vui thế tục, buông bỏ tất cả để đạt được giải thoát. Nó đòi hỏi ở con người
hành giả cái giá rất đắt: phải duy trì phạm hạnh ở từng phút giây và ở mọi nơi,
xem thường nữ sắc, nữ dục… Đây cũng chính là nguyên lý của mọi thành công.
Thành công là kết quả của nỗ lực, kiên quyết, như chính khách Phan Bội Châu
nói: “Nếu phải đường đời bằng phẳng hết, anh hùng hào kiệt có hơn ai” hay “Dục
thành sự nghiệp, tinh thần cánh yếu đạo”[1] và Phật giáo thì nói “Trên đường
đạo không gì bằng tinh tấn, không gì bằng trí tuệ của đời ta. Sống điêu linh
trong kiếp sống Ta bà, chỉ tinh tấn là vượt qua tất cả”. Điều này gián tiếp
khích lệ chúng ta nỗ lực, phấn đấu nhiều hơn nữa trong đời sống phạm hạnh để
với đến thành quả giải thoát.
3/ Vấn đề giải thoát là ở chỗ
kiên trì tâm ý, tinh tấn, dũng mãnh, thông rõ tiền cảnh (năm dục và sáu trần)
quyết diệt chúng ma (nội ma, ngoại ma) chứ không phải hình thức chiếc áo, cái
đầu hay van xin, cầu nguyện.
4/ Để có cái nhìn rộng hơn về
hạnh chiến sĩ của Tỳ kheo chúng ta nên tham khảo thêm Tăng Chi II, tr. 99-106,
Tăng Chi I, tr. 457-462 và 564-565…
[1]
Hồ Chí Minh.