Linh hồn sẽ tồn tại sau khi chết có hay không ? Sau đây bài viết “Linh
Hồn và Cõi Âm” của GS TS Bùi Duy Tâm (sống tại Francisco, CA 94122,
USA). Từ chỗ chưa có cơ sở để tin cậy vào sự tồn tại vong linh của con
người, GS Tâm đã kiên trì tìm hiểu vấn đề tâm linh và cuối cùng đã rút
ra kết luận chắc chắn rằng : sự sống sau cái chết là có thực !
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)GS
Bùi Duy Tâm cũng đã đi tìm hiểu thực tế từng nhà ngoại cảm, từng vị
đồng cốt có tên tuổi để có cái nhìn cho đúng thực chất hơn.
ĐIỂM
MẶT CÁC NHÀ “NGOẠI CẢM”
Gs-ts
– BÙI DUY TÂM
Từ khi ra mắt độc giả bài viết về “Linh
hồn và Cõi âm” năm 2008 đến nay, trong thời gian đó tôi vẫn tiếp tục tìm
hiểu các chứng cớ cho sự hiện hữu của “Linh Hồn và Cõi Âm” bằng cách đi
thực tế tại các vùng Hà Nội, Hải Dương, Hải Phòng, Thanh Hóa cùng với
nhà sinh vật học PTS Nguyễn Phúc Giác Hải hay với sự chỉ dẫn của Tiến sĩ
Nguyễn Chu Phác và bằng cách trao đổi với nhà tâm linh học Nguyễn Hữu
Hiệu về các trường hợp một số nhà soạn nhạc quá cố nổi tiếng đã truyền
đạt cho người sống viết nốt những bản hòa tấu còn dang dở hay viết tiếp
các bản hòa tấu họ sáng tác sau khi qua đời. Ngoài ra tôi đọc sách và
tìm trên mạng những thông tin mới về lĩnh vực này.
A.
GỌI HỒN VÀ ÁP VONG
1.
Cô Mến (chân cầu đầu tỉnh Hải Phòng)
Chúng tôi đến nhà cô sau 12 giờ trưa
ngày thứ bảy 16.6.2007 sau khi không chờ được cô Bằng và không
gặp được cô Thạo trên đường từ Hà Nội đến đây. Thoạt đầu cô không chịu
tiếp vì trễ quá giờ tiếp khách. Nhưng chúng tôi cứ ngồi ì ra không chịu
về nên cuối cùng cô cũng phải tiếp. Các vong lên dễ dàng, khá chính xác.
Người bạn lái xe không chịu vào. Cô gọi đúng tên bắt vào vì có vong
muốn nói chuyện. Cô Mến rất tự nhiên, dễ thương, ăn nói phải lẽ, có thể
tin được : Khả Tín.
2.
Cô Hoàng Thị Thiêm (Hà
Nội)
Chiều thứ Tư 20.6.2007 , anh Nguyễn
Phúc Giác Hải gọi điện thoại mời tôi ra Viện Vật lý, Trung tâm nghiên
cứu tiềm năng con người số 10 Đào Tấn để gặp cô Thiêm vừa đi Nhật về (cô
được mời sang Nhật để khảo nghiệm khả năng bịt cả 2 mắt mà vẫn nhìn
thấy, đọc chữ và lái xe Honda). Buổi gặp gỡ ngoài cô Thiêm, em gái cô
Thiêm (Hoàng Thị Thua), anh họ cô Thiêm là TS. Trần Văn Biển còn có TS.
Hà Vĩnh Tân, Giám đốc Viện Vật lý Điện tử và anh Nguyễn Phúc Giác Hải –
chủ nhiệm bộ môn thông tin và dự báo của Trung tâm Nghiên cứu Tiềm năng
con người (TTNCTNCN). Buổi khảo nghiệm khả năng bịt mắt mà nhìn, đọc
được cái thiếp bằng tiếng Anh của tôi hoàn toàn thành công, không có một
chút nghi ngờ gì về khả năng này.
Tối ngày hôm sau Thứ Năm 21.6.2007 cả 3
người : cô Thiêm, em gái cô và ông Trần Văn Biển đến nhà em gái Bình
Minh của tôi (số 2 Cổ Tân, cạnh nhà hát lớn) để biểu diễn khả năng ÁP
VONG.
Có hai, ba người trong gia đình ngồi để
chờ các vong linh trong gia đình về nhập vào; ba người trong bọn cô
Thiêm thúc giục người chịu áp vong để vong linh gia đình nhập vào mà
xuất khẩu như kiểu cách thôi miên. Hết người này thay phiên người khác
ngồi chờ vong áp vào. Suốt 2, 3 giờ đồng hồ chẳng có vong nào áp vào cả.
Trò “Áp Vong” hoàn toàn thất bại, chưa
kể TS. Trần Văn Biển còn dặn dò mọi người không được chất vấn các vong
những câu hỏi khó khăn mà chỉ được hỏi han sức khỏe chung chung thôi.
Để xoa dịu các người đến dự, tôi yêu cầu
cô Thiêm biểu diễn trò “Bịt mắt đọc sách” với chiếc khăn buột chặt
quanh mặt ngang qua đôi mắt, cô đọc hết các dòng chữ trước mặt. Hỏi cô
đọc bằng cái gì, cô chỉ vùng trán giữa hai con mắt. Mọi người phì cười
vì chiếc khăn vòng qua mặt đã bịt cả chỗ đó. Tóm lại chính cô cũng không
biết.
3.
Cô Nguyễn Thị Thạo
Sinh năm 1964, tuổi Giáp Thìn, có 2 con,
nhà kiểu biệt thự to lớn, sang trọng chỉ kém nhà cô Phương ở Thanh Hóa.
Đi đường Hà Nội – Hải Phòng, quá địa phận Hải Dương, qua trạm phát vé
kiểm soát 100m gần ga Dụ Nghĩa rẽ phải đi vào 3 cây số đến xã Đại Bản,
huyện An Dương, tỉnh Hải Phòng. Tuần trước đã đến một cái điện khác của
cô ở nhà anh cô tại thôn Cử, xã Lê Thiện cũng thuộc huyện An Dương tỉnh
Hải Phòng.
Sáng thứ Năm 21.6.2007, một đoàn hùng
hậu gồm :- Bà Nguyễn Thị Tuyết Mai, phó giám đốc Trung tâm Nghiên cứu
Tiềm năng Con người (TTNCTNCN), Bà Mai xuất thân là một nhà báo, GS. TS.
Ngô Đạt Tam, một nhà nghiên cứu tâm linh. Ông Trần Thịnh phụ tá TS. Chu
Phác ghi chép diễn tiến của buổi tiếp xúc với cô Thạo. Hai bác
sĩ Lê Thanh và Ngọc Sanh, Bùi Bình Minh, em gái tôi
Ngoài đoàn chúng tôi còn có các
khách khứa bạn bè của chủ nhà. Cô Thạo là một người thiếu phụ ngoài 40,
nét mặt thanh tú sang trọng, nói rất nhỏ, vừa gieo 2 đồng tiền vừa nói
nhỏ nhẹ vừa đủ cho người ngồi bên nghe. Mọi người có vẻ hài lòng, cô em
Minh của tôi nói : “Đúng anh Lựu, chồng em về rồi. Cô Thạo bắt đầu bằng
việc mời thuốc lá mọi người đúng hệt như thói quen của nhà em”. Giáo sư
Ngô Đạt Tam thì thầm với riêng tôi: “Cô ấy nói những chuyện gia đình chỉ
riêng tôi biết”. Còn đối với tôi thì chỉ là chung chung, không chuyên
biệt như cô Phương Thanh Hóa – cũng tạm được.
Cô Thạo rất có giá, đã từng được khách
mộ điệu mời qua Mỹ.
4.
Cô Vũ Thị Bằng (thôn xã Thạch Lỗi, huyện Cẩm Giàng, tỉnh Hải
Dương trên quốc lộ 5).
Ngày nào nhà cô cũng đông như cái chợ.
Trong nhà ngoài sân chật cứng. TS Chu Phác giới thiệu và nhiều người
khen hay nên tôi trở đi trở lại từ ngày 27.12.2007 đến ngày 31.12.2007
tất cả 5 lần.
Lần cuối cùng sáng thứ hai 31.12.2007,
tôi được vào đầu tiên lúc 7 giờ sáng : ông Nội tôi về nói chuyện 45
phút. Mọi người cho là quá thỏa đáng xứng với công tôi đi lại 5 lần
trong 5 hôm liền. Nhưng đối với tôi là hoàn toàn vô giá trị vì cô Bằng
đã dựa vào tờ giấy khai lý lịch gia đình của tôi còn trong câu chuyện
chỉ nói chuyện vớ vẩn chung chung cho mọi người.
Tôi không u mê như hầu hết mọi người.
Việc vong hiện về là có thật vì cũng như mọi lần khác chỉ có Cha tôi và
ông Nội tôi về. Cha tôi về đứng đợi ngoài cổng nói với vọng vào trước
chờ em Quang tôi, đợi lâu quá ông bỏ đi. Đúng là cha tôi : ông yêu em
Quang hơn tôi và thường không kiên nhẫn chờ đợi. Ông Nội tôi cũng hay về
là đúng. Còn nội dung câu chuyện là cô Bằng phịa ra cho vừa lòng khách.
Đa số người khác hài lòng nhưng tôi không chấp nhận.
5.
Cô Nguyễn Thị Tuyên
Đáng nhẽ rẽ phải vào cầu Sắt để vào cô
Bằng thì cứ đi thẳng thêm 7 cây số nữa đến thị trấn Thứa – Lương Tài –
Bắc Ninh (trên đường đi Phú Lương) thì rẽ phải hơn 1 cây số đường xấu,
qua một cánh đồng đến Kim Đào thì thấy một cái nhà 3 tầng đầu tiên. Đó
là nhà cô Tuyên, nổi tiếng cho gặp các vong sẩy thai hay trục thai.
Từ ngày 27.12.2007 đến ngày 31.12.2007,
tôi trở đi trở lại mất 4 lần, lần sau cùng mới được gọi ngay nhưng vong
không về. Mỗi khi vong nhập cô Tuyên, thì miệng cô cứ tru tréo như trẻ
con. Khi vong thoát thì cô dãy đành đạch rồi bất tỉnh một lúc mới ngồi
nhỏm dậy. Mấy bà già trầu chắp tay vái lạy lia lịa, có vẻ tin tưởng lắm.
Còn tôi thấy thật đúng là trò bịp bợm. Gặp tôi coi bộ không qua mặt
được nên nói là vong không về luôn cả 4 lần. Tôi nghĩ “gọi hồn” đã thành
một món ăn tinh thần cho dân quê miền Bắc như đi chùa, đi nhà thờ.
6.
Dương Mạnh Hùng - Hà Nội
Chuyên bấm mạch thái tố (?), vẽ chân
dung vong, nói chuyện với vong và tìm mộ. Ở nhà cô Tuyên ra, chúng tôi
chui vào căn phố tối om, leo lên gác gặp anh Hùng đang dùng điện thoại
di động chỉ dẫn cho một thân chủ đương đi tìm mộ, bên cạnh người bạn gái
tên Nga, được giới thiệu là nhà ngoại cảm.
Hình như “gọi hồn” và “ngoại cảm” là một
cái mốt thời trang của dân miền Bắc thời buổi này. Tôi muốn gặp Mẹ tôi
mới qua đời được 6 tháng. Anh ta vẽ chân dung bằng bút chì nếu cố gắng
cho là giống thì cũng hao hao giống như các bà già khác. Anh nói lung
tung đầy vẻ tự tin nhưng toàn là láo khoét không như sách vở báo chí ca
tụng.
7.
Cô Hà (cây số 88, Hải
Dương)
Sáng Chủ nhật ngày 15.6.2008, sau khi đã
điện thoại trước lấy hẹn, chúng tôi đến gặp cô Hà. Cô tiếp chuyện chúng
tôi một lúc rồi nói hôm nay có tháng nên không làm việc với các vong
được.
Chúng tôi rất ngạc nhiên hỏi sao trên
đường đến nhà cô chúng tôi đã điện báo trước mà cô không nói. Cô chỉ
cười nhắc lại chuyện đàn bà của cô. Cô Hà cũng như cô Tuyên thấy chúng
tôi hay đúng ra là chính tôi không phải thứ thân chủ dễ tin nên không
dám dở trò bịp bợm.
8.
Cô Nguyễn Thị Oanh (thôn Kinh Uyên, xã Thạch Lỗi, huyện Cẩm
Giàng, tỉnh Hải Dương)
Trên đường trở về Hà Nội, chúng tôi ghé
vào điện cô Oanh. Cô này khấn vái chư Phật một hồi rồi phán lung tung,
sai bét. Tôi bực mình đứng dậy ra về thì cô và gia đình cố giữ lại dùng
bữa trưa để chiều làm việc tiếp. Mọi người trong đoàn có ý xiêu lòng
muốn ở lại nhưng tôi quyết định đi ngay vì không muốn để cô móc tiền bữa
cơm trưa. Cô Oanh không có một khả năng gọi hồn tí nào chỉ lợi dụng
lòng mê tín của lũ dân quê mà nói láo ăn tiền.
9.
Cô Nguyễn Ngọc Hoài (Nhà riêng cây số 26 quốc lộ 1A – Thắng
Lợi – Thường Tín – Hà Tây)
Cô Hoài có khả năng “tìm mộ từ xa” làm
việc tại “Liên hiệp Khoa học UIA” (Ban khảo nghiệm các khả năng đặc
biệt) thuộc Viện khoa học hình sự, Bộ công an (01 Đông Tác – Kim Liên –
Đống Đa – Hà Nội). Anh Nguyễn Phúc Giác Hải chủ nhiệm Bộ môn Thông tin
và Dự báo của Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người dẫn gia đình tôi
tham gia một buổi ÁP VONG thứ sáu hàng tuần tại nhà riêng cô Hoài.
Hôm đó là thứ Sáu 20.6.2008 , ngoài khả
năng ngoại cảm tìm mộ từ xa, cô Hoài còn hướng dẫn “ÁP VONG” cho các gia
đình vào ngày thứ sáu hàng tuần. Gia đình tôi có mặt đúng 8 giờ sáng đã
thấy 7,8 chục người ngồi xếp chân xuống sàn nhà từng gia đình 4, 5, 6
người. Cô Hoài bắt đầu buổi “áp vong” bằng nói vài lời hướng dẫn đại
khái là ngồi yên, nhắm mắt, mời vong nhà mình về …
Gia đình tôi thì vẫn như bữa cô
Thiêm tới áp vong, án binh bất động, chẳng có vong nào về áp vào ai cả.
Tôi đi thăm các gia đình khác. Cũng có vài ba đám có vài người nói lung
tung, nửa đùa nửa thật, chẳng ra làm sao cả. Chừng hơn 2 tiếng chúng tôi
bỏ về. Cô Hoài phàn nàn với anh Giác Hải là gia đình tôi không thành
tâm. Tôi chán cái trò “ÁP VONG” quá.
10. Cô Núi
(Mỹ Đình – Hà Nội)
Sáng hôm thứ năm 19.6.2008 chúng tôi
phải đi đón một anh công an, người giới thiệu cô Núi và anh bạn Nguyễn
Phúc Giác Hải. Khi đến đầu cầu đã đã thấy một người đàn ông (chồng cô
Núi) đứng đợi. Anh ta đi xe Honda dẫn đường đến một căn nhà vắng hoe.
Tôi có cảm tưởng không tốt vì những nơi khác thì nhà to cửa rộng người
đông như họp chợ. Chỗ này coi bộ ế khách. Quả đúng như dự đoán, cô Núi
là một hạng gọi hồn rẻ tiền nhất mà tôi đã từng gặp. Nói năng vớ vẩn,
cũng niệm Phật … thật là khôi hài.
Tháng hai năm 2009, tôi lại về Hà Nội và
tiếp tục đi tìm hiểu các cô Đồng.
11.
Cô Đồng Nứa
Nửa đêm ngày thứ Sáu 06.02.2009 tới Hà
Nội, GS. Đào Văn Long, hiệu phó ĐH Y Dược Hà Nội và BS. Vũ Trường Khanh
ra đón tại phi trường Nội Bài. Chủ nhật 08.02.2009 tôi đã tới thăm điện
cô đồng Nứa (vùng ven đô Hà Nội). Thân chủ khá tấp nập. Có bảng hiệu Cô
Đồng Nứa và nơi gửi xe tổ chức đàng hoàng. Quang cảnh cũng như mọi nơi:
các bà các cô ngồi xúm chung quanh cô đồng Nứa, chắp vái lia lịa. Cô
đồng tay gieo 2 đồng tiền, mồm khấn vái rồi phán lung tung …
12.
Cô Đồng Thắm (do BS. Hiên giới thiệu và dẫn đến)
Ngày chủ nhật 11.02.2009 tôi lại đi đến
điện cô Thắm, không có gì đặc biệt. Cũng lếu láo như các chỗ khác.
13.
Cô Đồng Sánh (cầu Hàm Rồng – Thanh Hóa)
Tôi đã chán ngấy các cô đồng quanh vùng
Hà Nội, Hải Dương, Hải Phòng rồi. Hôm nay đi Thanh Hóa (thứ Tư
14.02.2009 ) đến điện Cô Đồng Sánh vùng Cầu Hàm Rồng. Thân chủ khá đông,
lớp trong lớp ngoài ngồi cả ra sân. Chúng tôi được vào ưu tiên vì đã có
hẹn trước.
Em gái Bình Minh (73 tuổi) của tôi
vào thử trước. Cô nói hết gia đình nội ngoại có những ai, bao nhiêu
tuổi đúng hết 100%. Khi hỏi đến chồng ra sao. Cô nói “buồn lắm để nói
sau” (vì chồng cô em tôi đã mất từ lâu rồi). Đến lượt tôi cũng vậy: anh
em, con cháu bao nhiêu người, trai gái tuổi tác ra sao đúng hết 100%,
chính xác đến độ người nghe phát phì cười (vì cô nói giọng khôi hài và
khẳng định).
Mục đích của tôi không phải đến để coi
bói toán hay thách đố thử tài các cô đồng nhưng chỉ muốn giao tiếp với
người quá cố để kiểm chứng sự hiện hữu của “Linh hồn và Cõi âm”. Cô Sánh
hẹn bữa khác vì có việc phải đi ngay bấy giờ. Đúng vậy, khi vào đến
cổng tôi đã thấy biển đề : “Cô Đồng Sánh phải đi giúp việc. Xin hẹn
ngày sau”
Tuy không đáp ứng trực tiếp mục đích tìm
kiếm của tôi nhưng cô đồng Sánh (nói thành phần trong gia đình cùng
tuổi tác), Cô Hoàng Thị Thiêm (bịt mắt đọc chữ và lái xe honda), ông Đỗ
Đức Trí, Sơn Tây (chỉ cần xem tên họ mà biết hết thân thế sự nghiệp), và
cô Phương, Thanh Hóa (đọc tên các vong và gia đình còn sống) thật sự là
những khả năng ngoại cảm rất đáng lưu ý.
14.
Cô Hoa (Nghi Sơn, Thanh Hóa)
Tiện đường chúng tôi đi tiếp đến Nghi
Sơn (biên giới Thanh Hóa – Nghệ An) để gặp cô Hoa. Cô này bảo mọi người
lên rút một tờ giấy bản trong đó chẳng có chữ nghĩa, hình vẽ hay dấu vết
gì cả. Đối với mọi người trừ cô thì tờ nào cũng như tờ nào, cũng trống
trơn. Nhưng đến khi cô gọi lên điện đưa tờ giấy của mình ra thì cô trông
vào đó đọc lên một bài thơ nói về người ấy tương đối khá đúng. Đọc rất
trơn tru, vần điệu, rõ ràng không ngập ngừng. Nếu nghe chưa rõ thì cô
đọc lại ý như trước như thể đọc, bài thơ đã viết sẵn, xong việc phải
mang tờ giấy ra sân đốt đi.
Tôi ngồi suốt buổi quan sát mỗi người là
một bài thơ hoàn toàn khác nhau, đọc ra trên tờ giấy không viết một chữ
nào. Vợ chồng đứa cháu gái tôi luôn luôn chê bai chỉ trích các nhà
ngoại cảm và các cô đồng khác nhưng lần này thi chúng khâm phục cô Hoa
sát đất.
Cô Hoa nói chúng sinh ra một trai tưởng
rằng trai, hóa ra không phải trai rồi cũng lại thành ra trai. Số là khi
siêu âm lần đầu, bác sĩ bảo là con trai, siêu âm lần sau bảo là không
phải con trai nhưng khi sinh ra thì lại là con trai. Còn về phần tôi,
không có gì sai nhưng những điều cô nói có thể cô được người khác cho
biết. Tôi là một người nhiều người biết tiếng lại hay ăn nói ngông
nghênh không giữ mồm giữ miệng. Hơn nữa tôi cần nói chuyện với các vong
thôi nhất là mẹ tôi mới mất được một năm rưỡi. Cô Hoa hẹn khi về Mỹ,
điện thoại cho cô. Cô sẽ nối nhịp cầu với cõi Âm để nói chuyện với mẹ
tôi. Tôi đã điện thoại vài lần nhưng không có kết quả như tôi mong muốn.
Đối với tôi cô Hoa là vô dụng.
15.
Cô Phương (Cầu Hàm Rồng, Thanh Hóa)
Cô Nguyễn Thị Thanh Phương, sinh năm
1972, học hết lớp 7,năm 12 tuổi có khả năng ngoại cảm, 16 tuổi đọc tên
các vong và thân nhân, 18 tuổi lấy chồng, có 2 con gái.
Trên đường về Hà Nội, tôi ghé thăm
cô Phương như một cố nhân, lần cuối cùng cách đây 2 năm khi mẹ tôi vừa
mất. Cô vừa ở điện về, dáng điệu mệt mỏi sau 1 ngày dài làm việc với các
vong.
Không một cô đồng gọi hồn nào
có khả năng ngoại cảm mạnh như cô Phương(có lẽ ta phải kể thêm cô
Nguyệt). Cô nào cũng bắt thân chủ phải ghi họ tên mình, gia đình mình,
tên họ và nơi chôn cất vong mà mình muốn gặp. Riêng cô Bằng lại yêu cầu
viết hết tên tuổi cả đại gia đình trên giấy. Khi đến lượt ai thì cô để
danh sách nhà đó kẹp dưới đùi, vừa gọi tên vừa phun ra những chuyện
chung chung vô thưởng vô phạt.
Chỉ có một mình cô Phương cầu Hàm Rồng
là hết sức đặc biệt: ai đến cứ việc ngồi chờ, không phải khai tên tuổi
ai cả. Vong nhà mình về thì bà chị chồng ngồi cạnh cửa hô lên là vào. Cô
Phương ngồi trên chiếc chiếu bình thường (chẳng có điện thờ Phật, ảnh
Bác Hồ như hầu hết các điện gọi hồn khác) tự xưng mình là ai (vong mới
về) rồi chỉ mặt gọi tên từng người trong gia đình. Gia đình tôi đến gặp
cô 5, 6 lần. Có khi kéo tới 8-10 người, mấy thằng cháu rể biết thân phận
ngồi nép bên vợ xa xa cũng bị cô điểm danh và hỏi thăm chuyện riêng tư
của từng người. Khi gặp cô Phương tôi không còn
nghi ngờ gì sự hữu hiệu của “Linh Hồn và Cõi Âm”.Lý do tôi đi gặp các cô
đồng khác vừa để kiểm nghiệm chuyện tâm linh vừa để tìm hiểu các mánh
khóe làm ăn của bọn bất lương buôn thần bán thánh.Nhưng vì cô Phương
thuộc tông tích của tôi và gia đình tôi quá nhiều nên cũng mất hay dần
đi.
(Một cô đồng khác không nổi tiếng bằng
cô Phương nhưng khả năng ngoại cảm và gọi tên cũng rất chính xác như cô
Phương là cô Nguyệt – Ngã Tư Sở Hà nội. Cô này có thể còn lương thiện
hơn cô Phương mà tôi sẽ viết trong đoạn sau)
Cô Phương than phiền sức khỏe suy
kém đi nhiều, muốn nghỉ tiếp các vong mà không thôi được vì các vong về
mà không cho gặp gia đình họ thì cô bị nhức đầu lắm. Mỗi khi ra điện
tiếp người sống, người chết (vong): người sống đến chờ đầy nhà đầy sân,
người chết (các vong) về chờ gặp gia đình cũng chen chúc nhau. Cô có
quyền gọi vong nào vào trước. Có người phải ăn chực nằm chờ cả tuần lễ
mới được gọi vào. Nhưng nếu vong không về thì cô Phương cũng chịu thôi,
như trường hợp thằng cháu rể tôi.
Mỗi lần tôi tới cô Phương vừa trông thấy
tôi vui vẻ báo ngay : “Các cụ về rồi, bác sang điện chờ cháu nhé !” Nếu
chưa về cô cũng báo cho biết. Thế ra ở cõi nào cũng vậy, cũng thiên vị,
cũng hối lộ. Tham nhũng chỉ được giới hạn, nếu 3 quyền lập pháp, hành
pháp, tư pháp được giữ biệt lập và tôn trọng đệ tứ quyền là tự do ngôn
luận, tự do báo chí. Còn nếu 4 quyền nói trên thu vào một mối thì… ô hô !
16.
Cô Nguyệt do ông Trần Thịnh giới thiệu. Ông Trần Thịnh là phụ
tá của Thiếu tướng TS.Chu Phác, chủ nhiệm bộ môn Cận Tâm Lý trong
TTNCTNCN.
Đêm chủ nhật, 15.2.2009, đêm cuối cùng ở
Hà Nội, tôi đến nhà cô Nguyệt gần 10 giờ đêm. Cô vui vẻ tiếp. Tôi ngỏ ý
muốn gặp mẹ tôi mới mất hồi tháng 6.2007. Cô tập trung nhìn lên bàn
thờ, khấn vái một hồi lâu rồi nói “Lạ nhỉ, bà cụ về rồi, đứng im mà
không nói”. Cô loay hoay cả nửa tiếng đồng hồ, không có kết quả rồi bỗng
bập ra câu nói : “Tuấn…Tuấn, sao lại giận… giận nhỉ”. Có vậy thôi, cô
không thể nói thêm được nữa. Tôi đưa tiền để cám ơn cô. Cô nhất định
không lấy và có vẻ bứt rứt lắm.
Cô Nguyệt là một cô đồng lương thiện.
Vong không lên được hay lên mà không nói được hay nói mà không nghe thấy
được là có thể tại vong, tại tôi, hay tại khả năng ngoại cảm của cô còn
yếu kém. Trước kia ở Hà Nội đã xảy ra chuyện một gia đình mời một cô
đồng nổi tiếng là hay đến nhà. Suốt buổi, vong của gia đình đó không về
được. Cô đồng cảm thấy nhục nhã, uất quá, òa khóc rồi chạy ù ra đường đi
mất. Đó là những cô đồng lương thiện không chịu nói nhảm nhí, lừa bịp
gia chủ.
Dương Mạnh Hùng cũng thấy mẹ tôi hiện về
không nói nhưng anh ta lại bịa đặt ra những điều không phải do mẹ tôi
nói, tôi là con nên biết ngay. Cô Nguyệt bật ra được 2 chữ “Tuấn… Tuấn”
tại sao lại “Giận… Giận” nhỉ !” Chỉ có tôi hiểu và biết chắc là Mẹ tôi
đã về thật. Trong đám tang mẹ tôi có vài chuyện hiểu lầm giữa tôi và
Tuấn, em tôi. Chỉ có giữa 2 anh em biết thôi và tất nhiên vong mẹ tôi
phải biết nên người hỏi tôi “Tại sao Tuấn nó giận con”. Cô Nguyệt chỉ
bắt được hai chữ “Tuấn” và “Giận” thôi. Cũng như trước kia cô Phương hỏi
“Gia đình có ai tên Tiến không ?”. Chúng tôi đáp : “không có ai tên
đó”. Cô Phương tức quá hét lên : “ta là ông Ngoại đây”. Lúc đó cả nhà
mới ồ lên : “Cụ Tiếu, ông Ngoại”. Tiếu chứ không phải Tiến, cô Phương
nghe hơi nhầm một chút.
oOo
… Bài này đã viết xong hơn 2 tuần
nay rồi. Bây giờ tôi lại viết thêm về Cô Nguyệt hay Trần Thị Nguyệt
(ngõ Trường Chinh, ngách 29/9A, quận Thanh Xuân, Hà Nội) vì vừa có một
thông tin mới rất hay, rất đáng tin cậy như một bằng cớ rất có giá trị
về sự hiện hữu của “Linh hồn và cõi âm”.
Bác sĩ Nguyễn Thanh Châu vừa từ VN về
San Jose, gọi điện thoại kể lại chuyện hai ông bà gặp cô Nguyệt sáng
14.12.2009 như sau :
-
Chúng tôi về đến Hà Nội ngày 12 tháng 12 năm 2009, một tuần trước khi
vào Saigon để tham dự 35 năm Hội Ngộ của lớp Y Khoa Sài Gòn khóa
1967-1974 .
Dự
định cúa tôi là thăm họ hàng và cũng nhân dịp này tìm đến điện cô
Phương ở Thanh Hóa cho thỏa chí tò mò sau khi đọc bài viết “Linh Hồn và
Cõi Âm ” của BS. Bùi Duy Tâm.
Một
người bạn quen, không biết gì về anh em hay họ hàng chúng tôi cho biết
không cần phải đi Thanh Hóa, vì ngay tại Hà Nội có nhiều nhà Ngoại Cảm
và có thể thu xếp để chúng tôi gặp cô Nguyệt ở Ngã Tư Sở, cuối đường
Trường Chinh. Anh bạn này cũng cho biết cô Nguyệt thường hay đi xa, về
các tỉnh khác để giúp thân nhân tìm mộ các người chết trong thời kỳ
chiến tranh, nên phải canh đúng lúc cô ấy ở Hà Nội mới gặp được.
Hai
ngày sau, chúng tôi đang sửa soạn ra phố cổ Hà Nội dạo chơi, anh bạn
điện thoại cho biết cô Nguyệt đã có mặt tại Hà Nội và đã lấy hẹn lúc
11:30 sáng ngày hôm đó.
Vợ
tôi là người Công Giáo gốc, ngần ngại không muốn đi vì quan niệm rằng
Chúa Giê Su đã cất ai đi thì làm gì có chuyện trở về. Tôi phải thuyết
phục mãi bà ấy mới chịu và bà đeo dây chuyền có hình Đức Mẹ ở cổ, đồng
thời cũng đeo tràng hạt có Thánh Gíá ở cổ tay.
Chúng
tôi đến ngõ 192, ngay ngã tư
Sở Hà Nội, chờ khoảng vài phút thì người bạn chạy xe máy đến đưa vào
ngách 29, rồi vào một căn nhà ba tầng, bề mặt khoảng hơn ba thước, giữa
nhà và căn nhà đối diện chỉ có một khoảng cách chừng hơn một thước.Vào
nhà, một cậu con trai khoảng hai mươi tuổi mời chúng tôi vào
phòng khách và nói “mẹ cháu ra ngoài chốc lát, sắp về đến rồi”.
Khoảng
mười phút sau, một người đàn bà khoảng hơn bốn mươi chạy xe máy về, cô
này mặc quần jean và áo ngắn như người bình thường, nói chuyện lặt vặt
với anh bạn tôi rồi mời chúng tôi lên lầu.
Căn
phòng trên lầu ba khoảng ba thước bề ngang, bốn thước bề sâu , có bàn
thờ Phật , bên cạnh là một bàn thờ khác giống như bàn thờ gia tiên ,
nhưng không có hình trên bàn thờ này. Cũng không có bàn ghế, chúng tôi
ngồi trên chiếc chiếu đơn giản.
Anh
bạn tôi để một tờ một trăm ngàn VN trên bàn thờ, cô Nguyệt châm ba nén
hương, lâm râm khấn vái trước bàn thờ Phật khoảng một phút, ngồi xuống
chiếu rồi hỏi tôi : “Anh muốn gặp ai ? “
Tôi
nói : “Tôi muốn gặp bố tôi hay anh cả tôi” Tôi cố ý không tiết lộ những
chi tiết về những người đã khuất để xem ra sao. Thực ra bố tôi mất tại
Saigon năm 1977, còn anh cả tôi mới mất vì heart attack tháng 5 năm
2008.
Cô
Nguyệt nhắm mắt, lâm râm khấn vái, rồi mở mắt ra nói với tôi : ” Gia
đình anh có một bà cô mất hồi trẻ lắm, chết đuối, nhưng bà về và bảo
không có chuyện gì để nói “Tôi giật mình vì ngày xưa bố tôi kể là có bà
cô – em ruột ông nội tôi – lúc còn trẻ đi dự đám cưới bằng thuyền rồi
thuyền lật, chết đuối. Chuyện này xẩy ra lâu lắm rồi, có lẽ ở thập niên
1910.
Cô
Nguyệt nhắm mắt lại khoảng ba mươi giây, rồi mở mắt nói : “Bây giờ có
một cụ ông rất uy nghi muốn nói chuyện với anh, nhưng không nhập, em
nghe được những gì ông nói thì nói lại cho anh biết”.
Cô
Nguyệt nói : “Ông giận cháu lắm, cháu về Hà Nội bao nhiêu lần mà không
bao giờ nghĩ đến chuyện thăm ông, ông luôn luôn theo cháu để giúp cháu,
cháu còn nhớ có cái sẹo lúc trước mổ bụng không? “
Tôi
giật mình, quả đúng như vậy, về Hà Nôi trên mười lần tôi không bao giờ
có ý định đi thăm mộ ông nội, vì ông nội mất từ năm 1951, lúc đó tôi mới
chưa đầy hai tuổi. Còn cuối năm học APM (Dự bị Y khoa), độ mười ngày
đến kỳ thi lên năm thứ nhất y khoa, tôi bị acute appendicitis và được
thầy Nguyễn Hữu mổ ở bệnh viện Bình Dân, cũng may năm đó tôi qua được kỳ
thi này, trong khi có khoảng gần một trăm người phảì ở lại lớp.
Ông
tôi nói tiếp: “anh cả có gặp
ông, anh mất nhanh lắm, ông cố cứu mà không được”. Rồi ông nói :
“Tro của bố cháu để ở chùa, gần cái cầu”. Điều này cũng đúng vì tro
của bố tôi để trong chùa Vĩnh Nghiêm, gần cầu Công Lý ở Saigon.
Ông
nói thêm “Cháu, anh cả cháu, thằng M. và con H. vẫn nói với nhau chết
là hết”. Điều này cũng đúng, tôi lớn lên trong một gia đình Phật Giáo,
bố mẹ tôi ngày niệm Phật ba lần, bảy anh chị em tôi thì năm người tin
hoàn toàn vào đạo Phật, riêng anh cả tôi và ṭôi thường
hay bàn luận và vẫn có quan niệm chết là hết còn M. là con lớn nhất của
anh tôi và H. là vợ nó.
Ông
nhắc thêm : “Ông giận lắm, năm thằng cháu nội không lo gì được cho
ông, để thằng cháu ngoại nó lo hết, cả anh Giản về Hà Nội mà cũng không
thăm ông”. Anh Giản là BS Nguyễn Thanh Giản anh thứ hai của tôi, anh em
tôi thuộc dòng trưởng và có năm anh em trai, còn cháu ngoại là con của
cô ruột tôi, gia đình duy nhất ở lại Hà Nội không vào Sàigòn năm 1954 và
em họ tôi đã lo việc bốc mộ ông tôi về quê khi chính quyền CS giải tỏa
nghĩa trang ở Hà Nội.
Tôi
nói : “Ông mất từ ngày cháu còn bé, cháu không biết mặt ông, bây giờ
cháu cũng không biết mộ ông ở đâu ? “
Ông
trả lời : “Gọi điện thoại vào Saigon hỏi thằng Hùng thì biết”. Tôi lại
kinh ngạc vì em họ tôi, (GS Phạm Mạnh Hùng, nguyên Phó Khoa Trưởng tức
Hiệu Phó – thời GS Tôn Thất Bách làm hiệu trưởng và còn làm Thứ Trưởng
Thường Trực Bộ Y Tế thời GS Đỗ Nguyên Phương làm bộ trưởng) đang ở
Saigon. Trước đó lúc mới đến Hà Nội tôi điện thoại cho Hùng mới biết anh
ấy vào Saigon, tuần tới mới về Hà Nội.
Ông
nội nói thêm : “Ông tức cháu lắm, tối hôm qua ông làm cháu đau bụng”.
Quả thật tối hôm trước đang ngủ trong hotel, tôi thấy đau nhói ở bụng độ
ba mươi giây, thức dậy cơn đau hết.
Cuối
cùng ông nói : “Thôi bây giờ ông cũng đầy đủ mọi thứ, mộ ông đẹp lắm,
ông không cần gì cả”. Thế là sau đó ông thăng.
Cô
Nguyệt-Ngã Tư Sở Hànội cũng như
cô Phương ở cầu Hàm Rồng Thanh Hóa, gọi tên người sống người chết, nói
chuyện cõi Âm cõi Dương trúng phoong phoóc. Và cũng như cô Phương, cô
Nguyệt không cẩn hỏi lý lịch gia đình, tên tuổi, chết ngày nào, chôn ở
đâu như các cô đồng khác.
BS. Châu lại kể tiếp :
-Khoảng
mấy phút sau , cô Nguyệt quay sang hỏi vợ tôi : ” Chị muốn gặp ai ?”.
Vợ tôi nói “Muốn gặp bố tôi”. Tôi nhắc thêm : “Và cậu em trai nữa “
Cô
Nguyệt nhắm mắt khoảng ba mươi giây, rồi nói : “Cậu này nhanh nhẩu lắm,
nhập rồi “
Người
em trai nhập thẳng vào cô Nguyệt và nói chuyện trực tiếp, không như ông
nội tôi không nhập vào cô Nguyệt. Cô Nguyệt nghe được gì rồi nói lại
với tôi.Và cứ thế cậu em kể cho vợ tôi những chi tiết mà chỉ
có những người trong gia đình mới biết được. Những chi tiết này quá
riêng tư và có liên quan đến nhiều người khác nên vợ tôi không cho phép
tôi viết lại.
Nhưng
cuối cùng bà ấy cũng kết luận : “Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là đứa
em đã về nói chuyện với chị” (San Jose Jan. 21, 2010 – Bác Sĩ Nguyễn Thanh Châu)
Cuộc đối thoại giữa hai chị em BS. Liên
(vợ BS Châu) đã đi vào các chi tiết rất tế nhị và nhạy cảm (lại đúng dễ
sợ !) trong gia đình cũng như việc chữa trị của các đồng nghiệp bạn hữu
trong bệnh viện… không tiện viết ra đây.
Ngoài những mâu thuẫn phức tạp trong gia
đình liên quan tới cái chết có thể gọi là oan uổng lại thêm các nghi
vấn về cách định bệnh và điều trị trong một tháng trời tại bệnh viện đã
được sáng tỏ phần nào trong cuộc đối thoại giữa vong cậu em và bà chị
ruột (mà cả hai người đều là bác sĩ và theo đạo công giáo gốc). Cho nên
Cục Điều tra Hình sự,Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao và Bộ Công An đã
dùng các nhà ngoại cảm và gọi hồn để điều tra các vụ án mạng bí ẩn.
Thế mới biết không gì che dấu được
cõi Âm. Nếu mọi người hiểu được rằng song song với cái thế giới phàm
trần bụi bặm mịt mù này còn có một cõi hiền hòa trong sáng như pha lê
thì cuộc sống vô thường nơi dương thế này sẽ được thanh thản lương thiện
hơn …
Kết:
Trong 6 năm (2003 – 2009) nhiều lần về Việt Nam, tôi đã gặp gỡ 16 cô
đồng gọi hồn và áp vong. Gặp được người hay như cô Phương, tôi đã tới
6-7 lần, gặp người không hay tôi cũng đến 5 lần như cô Bằng, gặp người
không nói được điều gì nhưng chuyên cho gặp các vong sẩy thai hay trục
thai như cô Tuyên, tôi cũng tới 4 lần (tôi nghe thấy các vong thai nhi
khai hết chi tiết như tên ông bác sĩ trục thai, nhà ở đâu, làm các bà mẹ
khóc rống lên).
Riêng cô Phương, chính quyền ở VN đã
chính thức cử nhiều đoàn khoa học gia đến khảo sát tận chỗ nơi cô Phương
tiếp khách trong suốt 2 năm (1999 – 2000), làm phiếu khảo sát cho 97
gia đình và cuối cùng đưa ra kết luận : “Hiện tượng khả năng đặc biệt
của cô Phương là có thật. Những thông tin quá khứ và hiện tại đều đúng
100%”.
Đoàn gồm các nhà khoa học, nổi tiếng
trong nước như GS. Viện sĩ Đào Vọng Đức, Giám đốc TTNCTNCN, Thiếu tướng
TS. Nguyễn Chu Phác, chủ nhiệm bộ môn Cận Tâm lý, PTS. Nguyễn Phúc Giác
Hải, chủ nhiệm bộ môn Thông tin và Dự báo, TS. Trần Đức Vân, Viện Trưởng
Viện Toán, TS. Nguyễn Ái Việt, Viện Trưởng Viện Vật Lý, TS. Hà Vĩnh
Tân, Viện Trưởng Viện Vật Lý Điện Tử,… Tất cả đã chính thức công nhận Thế
giới Tâm Linh là Có, là Khách Quan
cùng với thế giới của chúng ta đang sống trong một tài liệu như sau :
“Trong xã hội hiện tồn tại rất
nhiều dạng mê tín, rất nhiều kẻ hành nghề bịp bợm dựa vào lòng mê tín
của người dân. Lẫn trong bể cát sỏi mênh mang này, cô Phương đúng là
viên ngọc quý. Bất cứ ai dù là người vô thần cực đoan nhất,
nếu tự mắt nhìn, tự tai nghe những cuộc đối thoại giữa vong và những
người thân còn sống, thuyết phục nhất là cuộc đối thoại giữa mình và các
vong linh người thân của mình, đều phải tin rằng THẾ GIỚI TÂM LINH LÀ
CÓ. Nó tồn tại KHÁCH QUAN cùng với thế giới ta đang sống.
Thế giới tâm linh tồn tại khắp không
gian và thời gian cùng với thế giới vật chất này nhưng lại VÔ HÌNH. Cô
Phương là cái loa để chuyển thế giới vô hình thành thế giới HỮU LINH,
giúp ta nhận thức thế giới Tâm Linh là hiện thực khách quan. Mọi hành
động của con người đang sống dù có khôn khéo đến đâu, có thể trốn tránh
được pháp luật, đánh lừa được dư luận, nhưng không thể đánh lừa được
VONG LINH. Thế giới TÂM LINH đầy lòng nhân ái nhưng rất nghiêm khắc đang
giám sát mình ở mọi không gian và thời gian. Con người thấy cần hạn chế
tính vị kỷ, tàn bạo và nâng tính vị tha lên làm cho xã hội chúng ta
đang sống trở nên KHOAN DUNG và BÁC ÁI hơn.”
Tôi có thể tạm phải nhận là : “Sau khi
chết (ngay cả các thai nhi chết trong bụng mẹ) người ta đi vào một thế
giới khác có những quy luật vật lý khác với thế giới ta đang sống nhưng
vẫn mang theo ký ức của đời này (gọi tạm là cõi dương) sang cõi khác
(tạm gọi là cõi âm).
Nhưng điều rất quan trọng là TA (xác
thân ở cõi dương), vẫn là TA (linh hồn thuộc cõi âm) nên cái TA vẫn liên
tục từ cõi Dương sang cõi Âm. Khi qua đời này ta chỉ rũ cái xác thân
xuống. Hồn ta vẫn còn nguyên vẹn, KHÔNG CHẾT : TA vẫn là TA.”
BÙI
DUY TÂM