THẤT TIẾT VỚI CHỒNG
Thuở xưa, có một chàng thiếu niên con nhà quý phái, khôi ngô tuấn
tú hơn người. Chàng cho đúc một pho tượng mỹ nữ bằng vàng và thưa với
cha mẹ rằng: “Khi nào gặp được cô gái đẹp như tượng này, con xin cưới về
làm vợ.”
Lúc đó, trong một nước khác, có một nàng tuyệt sắc giai nhân, cũng đúc
một pho tượng nam tử bằng vàng, khôi ngô tuấn tú vô cùng, cũng thưa với
cha mẹ rằng: “Khi nào gặp được chàng trai đẹp như tượng này, con xin lấy
làm chồng.”
Cha mẹ hai bên đều nghe chuyện ấy, mới đính hôn cho đôi trẻ và rồi cưới gả cho nhau.
Cũng vào thời ấy, vị vua trong nước hình dung đẹp đẽ, thường lấy gương
soi mặt tự ngắm mình, rồi hỏi bá quan rằng: “Trong đời, còn có ai đẹp
bằng trẫm đây chăng?” Một vị quan đáp: “Kẻ hạ thần nghe rằng ở vùng kia
có một chàng trai khôi ngô tuấn tú không ai bằng.” Vua liền phái sứ đi
vời chàng trai ấy đến cho vua xem mặt. Khi sứ giả đến nơi, nói với chàng
trai rằng: “Nhà vua nghe danh ngài là bậc hiền nhân, nên muốn thỉnh
ngài về triều.” Chàng liền sửa soạn hành lý, ngựa xe và lên đường.
Đi được một quãng xa, chàng chợt nghĩ rằng: “Vua cho vời ta đến, có lẽ
vì trọng sự học thức của ta chăng?” Nghĩ vậy, chàng liền quay xe trở lại
để lấy mấy pho kinh sử mà xem lại. Không ngờ là nhân đó mới bắt gặp vợ
mình đang ngoại tình với một người lạ mặt.
Chàng ngạc nhiên, giận và thẹn quá, gương mặt biến đổi trở nên kỳ dị,
khó coi lắm. Quan hầu cận thấy chàng như vậy, ngỡ là vì đường sá xa xuôi
mệt nhọc nên mặt mày biến sắc, bèn cho tạm nghỉ ngoài thành mấy ngày,
chưa dám đưa vào gặp vua. Đến một đêm khuya, chàng vì buồn mới đi dạo
loanh quanh, bất ngờ bắt gặp hoàng hậu từ trong cung lẻn đi ra ngoại
tình với quan giữ ngựa.
Bấy giờ, chàng mới tỉnh ngộ, tự nghĩ rằng: “Hoàng hậu mà còn ngoại tình,
huống chi là vợ ta? Việc này hóa ra chẳng phải là một sự thường tình đó
sao!” Chàng liền quên hết sự buồn rầu và gương mặt trở lại xinh đẹp như
xưa.
Sáng ra, quan hầu cận đưa chàng vào chầu vua. Vua hỏi: “Khanh đến đã ba
ngày, sao nay mới bệ kiến?” Chàng đáp: “Khi tôi ra đi một quãng đường,
chợt nhớ là quên mang theo mấy món đồ. Tôi trở về nhà để lấy, bắt gặp vợ
tôi ngoại tình với kẻ khác. Tôi giận lắm, cho nên gương mặt liền mất
hết vẻ đẹp. Vì thế, tôi phải chờ ở ngoài thành đến ba ngày. Hồi khuya
này, tôi nhìn thấy hoàng hậu lẻn ra ngoại tình với quan giữ ngựa. Đã là
vợ vua mà còn làm như vậy, huống là hàng dân nữ tầm thường như vợ tôi.
Tôi liền bỏ hết sự buồn rầu, cho nên gương mặt tôi xinh đẹp lại như
xưa.”
Vua nghe lời ấy thì than rằng: “Phải, vợ trẫm mà còn lang chạ, thì vợ của bá tánh có thất tiết cũng là sự thường.”
Rồi từ đó vua kết làm bạn thân với chàng trai ấy. Hai người rất hợp ý
nhau.Ít lâu sau, vua cũng bỏ ngôi vua, cùng chàng vào chốn rừng núi,
xuất gia tu hành theo đạo Phật. Cả hai đều hiểu ra một điều rằng: “Gần
gũi đàn bà thì rất khó lòng mà làm được những việc cao quý.”
Nhờ dứt bỏ luyến ái, không bao lâu hai người đã thông hiểu đạo lý và chứng đắc quả giải thoát.