VƯỢN VÀ RÙA
Thuở xưa, có con vượn ở trên một cây lớn trong rừng. Vượn rất hiền
lành, không sát sanh hại mạng, đói thì ăn hoa quả, khát thì uống nước
khe. Vượn có làm bạn với một con rùa. Cả hai thân nhau, rất hợp ý nhau.
Rùa thường đến chơi chỗ vượn, cùng nhau ăn uống và đàm đạo rất thích
chí, nhất là hay bàn về luân lý, đạo đức lắm.
Vợ rùa thấy chồng thường hay đi chơi, đoán rằng chồng đi theo chó điếm
mèo đàng. Mới hỏi chồng rằng: “Mình cứ đi hoài, vậy chứ mình tới nhà ai
đó? Em sợ là mình mê sa theo trăng hoa đàng điếm thì việc nhà phải hỏng
mất.” Chồng cứ tình thật đáp: “Tôi làm bạn với anh vượn. Anh ấy khôn
ngoan hiền hậu lắm, vả lại còn thông hiểu đạo lý nữa. Hễ tôi đi ra, tức
là đến chơi nhà anh ấy, cùng nhau đem kinh sách ra mà bàn luận, học theo
việc nhân từ hiền đức chứ nào có chơi bời lêu lỏng đâu.”
Nhưng vợ rùa không tin, cứ ngờ rằng chồng còn có ý gì khác, mà như vậy
chắc phải là đồng mưu với anh vượn. Nó nghĩ vậy nên giận anh vượn lắm,
mới tự nghĩ rằng: “Anh ấy quyến rũ chồng ta, làm cho chồng ta tới lui
mãi. Ta phải lập kế mà giết quách đi, chồng ta mới không còn ra khỏi nhà
nữa.”
Chị ta liền giả đau, nói rằng mệt yếu lắm, và nằm liệt trên giường.
Chồng chăm sóc kỹ lưỡng, thuốc men đủ món, nhưng bệnh cứ ngày càng thêm
trầm trọng.
Vợ rùa nói với chồng rằng: “Bệnh em khác với bệnh thường. Mình lo lắng
và thuốc men cho lắm cũng vô ích. Bây giờ chỉ có một vật ăn vào là dứt
bệnh, ấy là mật của anh vượn làm bạn với mình đó. Như được cái mật của
anh ấy, mạng sống của em mới mong cứu được.”
Chồng nói: “Anh vượn là bầu bạn với tôi, cư xử hết tình với tôi, lấy
lòng thành thật mà đãi tôi. Bây giờ bảo tôi hại mạng ảnh để cứu mạng em
sao đành?”
Vợ nói: “Mình với em là tình vợ nghĩa chồng, tuy hai mà như một. Nhưng
mình lại bỏ mặc em chết để giữ lấy con vượn xa lạ kia. Như vậy thì có
còn gì là tình nghĩa vợ chồng.”
Chồng bị vợ xúi giục mãi cũng xiêu lòng, vả anh ta cũng thương vợ lắm,
nên đánh bạo đến nhà vượn và nói rằng: “Đã nhiều phen tôi lại nhà anh,
nhưng anh chưa sang nhà tôi. Vậy hôm nay tôi mời anh qua bên tôi dùng
cơm.” Vượn nói: “Tôi ở trên đất liền, còn anh ở dưới nước, làm sao tôi
xuống nhà anh cho được?” Rùa đáp: “Để tôi cõng anh trên lưng tôi. Anh cứ
leo lên đi, trong tình anh em không có chi phải ngại.”
Vượn ngồi trên lưng rùa mà đi. Khi đến nửa đường, rùa mới nói rằng: “Tôi
muốn xin anh giúp cho một việc, nhưng không biết ý anh thế nào? Số là
vợ tôi đau nặng, muốn xin cái mật của anh để ăn cho lành bệnh.” Vượn
đáp: “Cơ khổ! Sao anh không nói sớm? Tôi lại bỏ quên cái mật trên cây
rồi. Vậy thì ta trở lại cho mau để lấy mà đem theo.”
Rùa liền quày đầu cõng vượn trở lại. Đến nơi, vượn phóng được lên cây
rồi thì nhảy nhót coi bộ rất vui vẻ. Rùa hỏi rằng: “Sao anh không lấy
mật xuống mà đi với tôi, lại ở trên cây mà nhảy nhót?” Vượn đáp: “Trong
đời hẳn không còn ai khờ dại hơn anh nữa. Tôi chỉ có một cái mật, làm
sao lại bỏ quên trên cây được? Này, lúc trước chúng ta là bằng hữu, tôi
đem hết tình ý mà đãi anh, còn anh thì lại nghe lời xúi giục của đàn bà
mà muốn hại mạng tôi. Thôi từ đây chúng ta nên tách nhau mỗi người một
ngả là hay hơn cả.”
Rùa nghe vượn nói, lấy làm xấu hổ, rụt đầu bò đi một nước.
Cũng như con rùa ấy, trên đời này cũng không ít người cạn xét, chỉ vì
nghe theo lời xúi giục của đàn bà mà phạm vào nhiều điều tội lỗi, thành
ra bè bạn và thân thuộc phải xa lìa.