QUẢ BÁO HIỆN TIỀN
Trong kinh Đại Bát Niết-bàn, quyển 31, đức Phật Thích-ca Mâu-ni có
kể lại cho Bồ Tát Sư Tử Hống nghe câu chuyện tiền thân của ngài như
sau:
Ta nhớ lại thuở xưa, ta sanh ở miền nam Ấn Độ, tại thành Phú-đan-na,
trong một nhà Bà-la-môn. Thuở ấy, có vị vua tên là Ca-la-phú, tánh tình
bạo ác, kiêu mạn tự đại, lại đang tuổi thanh xuân cường tráng, ham mê
năm dục.
Thuở ấy, vì muốn độ chúng sanh, ta ở phía ngoài thành, ngồi yên tham
thiền. Nhằm lúc tiết trời đầu xuân, trăm hoa đua nở, vua ấy dẫn theo
quyến thuộc của mình cùng với cung nhân thể nữ, ra ngoài thành mà du
ngoạn.
Vua đi vào trong rừng một rừng cây, mặc tình vui thú. Khi ấy, các thể nữ
bèn bỏ vua mà đi dạo chơi, sau cùng đến chỗ ta ngồi. Lúa ấy, muốn dứt
lòng tham muốn của các cô, ta mới thuyết pháp cho các cô nghe.
Rồi vua đi tìm các cô, nhìn thấy ta liền sanh ác tâm, phán hỏi ta rằng: “Nay ông đã đắc quả A-la-hán rồi sao?”
Ta đáp: “Chẳng đắc.”
Lại hỏi: “Ông đã đắc quả Niết-bàn rồi chăng?”
Ta đáp: “Chẳng đắc.”
Lại hỏi nữa: “Nay như ông chưa đắc hai quả ấy, tức là người còn đầy
phiền não tham dục, làm sao lại có thể mặc tình nhìn ngó các nữ nhân của
trẫm?”
Ta liền đáp rằng: “Đại vương! Ngài nên biết rằng, nay tôi chưa đoạn trừ
hết phiền não tham dục, nhưng trong tâm tôi thật không có một mảy may
vướng mắc.”
Vua nói: “Lão ngu si này! Có những tiên nhân chỉ hớp khí trời, ăn trái
cây mà sống, nhưng thấy sắc đẹp còn tham. Huống hồ ngươi đang tuổi thạnh
tráng, chưa đoạn tham dục, làm sao thấy sắc mà bảo là không vướng mắc?”
Ta đáp: “Đại vương! Thấy sắc chẳng vướng, thật không do ở sự hớp khí
trời và ăn trái cây, mà là do biết buộc tâm vào những lẽ vô thường, bất
tịnh.”
Vua phán: “Nếu mình khinh thị kẻ khác mà sanh sự phỉ báng, làm sao đáng gọi là người tu trì tịnh giới?”
Ta đáp: “Đại vương! Nếu ai có lòng đố kỵ, mới có phỉ báng. Tôi không có lòng đố kỵ, sao ngài nói tôi phỉ báng?”
Vua lại hỏi: “Đại đức! Sao gọi là giới?”
“Đại vương! Nhẫn nhục gọi là giới.”
“Nếu nhẫn là giới, vậy ta sẽ cắt tai của ông. Nếu ông nhẫn được, ta sẽ biết ông là người trì giới.”
Vua liền cắt tai của ta. Bấy giờ ta bị cắt tai mà thần sắc vẫn không
biến đổi. Thấy việc ấy rồi, quần thần của vua liền can gián vua rằng:
“Chẳng nên hại thêm vị Đại sĩ ấy.”
Vua phán với các quan rằng: “Làm sao các ngươi biết rằng ông ấy là Đại sĩ?”
Các quan đáp: “Vì chúng tôi thấy rằng, đang lúc thọ khổ mà vẻ mặt ông ấy vẫn an nhiên không hề biến đổi.”
Vua lại nói rằng: “Trẫm sẽ thử lần nữa, để xem có biến hay là chẳng biến.”
Liền đó, vua xẻo mũi ta, chặt tay chân ta.
Bấy giờ, ta đã trải qua vô lượng vô biên đời sống mà tu tập từ bi,
thương xót chúng sanh khổ não, cho nên khi bị hành hình như thế, bốn vị
thiên vương đem lòng phẫn nộ, đổ mưa xuống bằng mọi thứ: cát, sạn, sỏi
đá...
Vua thấy vậy rất kinh sợ, bèn đến trước chỗ ta ngồi, quỳ mọp xuống bạch rằng: “Xin ngài thương xót, nghe tôi sám hối!”
Ta nói: “Đại vương! Trong lòng tôi không sân hận, không hề giận ngài.”
Vua hỏi: “Đại đức! Làm sao tôi biết được rằng lòng ngài không sân hận?”
Ta liền lập lời nguyện rằng: “Nếu quả thật tôi không có sân hận, thì
khiến thân tôi bình phục như xưa!” Ta phát nguyện vừa xong, thân thể
liền bình phục.
Phật kể xong câu chuyện này, dạy rằng: “Ấy gọi là quả báo hiện tiền do hạnh nguyện của một vị Đại Bồ Tát.”