BIẾT CHUYỆN ĐỜI SAU
Thuở xưa, có hai người bạn thân. Vợ của hai người đều có thai cùng
lúc, mới đính ước với nhau thế này: “Nếu hai trẻ sanh ra, một trai, một
gái, thì ngày sau cho kết làm vợ chồng.” Sau quả nhiên là một nhà sanh
trai, một nhà sanh gái. Nhưng rồi cuộc sống trôi nổi, mỗi người lưu lạc
một phương không còn biết gì tin tức của nhau.
Rồi chẳng may người cha đứa bé trai chết sớm. Lớn lên mồ côi cha, chàng
trai chỉ sống với mẹ, thường đi buôn bán nuôi mẹ, chưa tính đến chuyện
gia thất.
Một hôm, trong khi đi bán hàng, chàng tình cờ lại ghé đúng vào nhà người
bạn của cha mình ngày xưa, người đã sanh ra đứa con gái. Cha nàng hỏi
thăm quê quán, cha mẹ của chàng. Chàng đem chuyện nhà thưa lại đành
rành. Nghe xong, cha nàng lấy làm ngạc nhiên, mừng rỡ nói rằng: “Hồi cha
cháu còn sống, cùng ta kết tình bằng hữu và có cùng ta giao ước rằng,
nếu sanh con ra một trai, một gái, thì cho kết làm vợ chồng. Ta có ý tìm
cháu đã lâu nhưng không biết ở nơi nào, nên con gái ta còn chưa dám gả
chồng.” Chàng trai thưa rằng: “Nào cháu có hay biết gì đâu!” Người cha
cô gái bảo chàng cứ về hỏi lại mẹ thì rõ.
Chàng về nhà đem chuyện ấy kể lại với mẹ. Bà mẹ nhận là có thật. Chàng mới trở qua bên nhà cô gái.
Dọc đường, bỗng thấy một cái suối nước chảy mãi vào một cái sọ, mà sọ
không đầy. Chàng sợ lắm. Đi nữa, gặp một cái cây trái chín sai oằn.
Chàng đưa tay toan hái ít trái để ăn, thì bao nhiêu trái khác đều nói rộ
lên rằng: “Này, hái tôi đi! Này, hái tôi đi.” Chàng ta sợ quá, chạy đi
rất mau và vấp chân té. Đi nữa, vừa tới nhà cô gái thì có một con chó
chạy ra chào, quỳ hai chân trước xuống và thè lưỡi liếm chân chàng.
Nhưng trong bụng chó, lại có tiếng chó sủa lên toan cắn chàng. Chàng
sảng sốt, té nằm trên đất. Lát sau, chàng mới hoàn hồn đứng dậy. Gặp
người cha cô gái đi ra để đón chàng, chàng bèn đem hết những chuyện khi
nãy mà thuật lại.
Ông già vào nhà nói với con gái. Nàng giải thích rằng: “Đi dọc đường
thấy suối nước chảy mãi vào một cái sọ không đầy, nghĩa là trong những
đời sau, người ta tom góp tất cả những tiền của châu báu để dâng lên cho
một người, mà không khi nào thoả cái lòng tham lam của người ấy. Thấy
cây sai oằn trái chín, muốn hái ít trái mà ăn, nhưng trái lại giành nhau
mà bảo phải hái mình, nghĩa là khi hỏi cưới cô gái lớn trong nhà, thì
cô gái nhỏ ngăn lại và hỏi sao chẳng cưới mình. Con chó chạy ra chào,
chân thì quỳ, lưỡi thì liếm, mà trong bụng lại sủa lên và muốn cắn,
nghĩa là người đời bề ngoài rất dịu ngọt, mà bề trong chứa những gươm
đao, vẻ mặt ra tuồng vui vẻ mà tấm lòng đầy những mưu kế độc địa. Ấy là
những việc trong các đời sau, chứ bây giờ thì chưa có.”
Chàng trai này với cô gái nọ, một người thấy, một người hiểu những
chuyện đời sau, thật rất xứng đôi vừa lứa, được kết nghĩa trăm năm theo
lời giao ước của hai người cha là bạn với nhau, quả thật là nhân duyên
tiền định.