NGƯỜI KỸ NỮ
Thuở trước, sau khi đức Phật Thích-ca thành đạo và đi hoằng hóa
được mười bảy năm, ở thành Vương Xá, có một người kỹ nữ nổi danh tài
sắc, tên là Ri-ma-ti (Crimati).
Bấy giờ, đức Phật và các vị đệ tử đang ngụ tại tinh xá trong khu vườn
Trúc Lâm. Hằng ngày, các vị đệ tử ôm bình bát đi hoá trai trong thành.
Cô kỹ nữ Ri-ma-ti tuy là kẻ giang hồ phong nguyệt, từng làm say đắm
nhiều khách tài hoa phóng túng chơi bời, nhưng lại có tín tâm, thường
dâng cơm cúng dường cho chư tăng. Các vị sa-môn mỗi khi khất thực đến
nhà cô đều nhận được rất nhiều thức ăn. Một hôm, có vị sa-môn kia, nhân
trong một lúc buông thả tâm ý mới nhìn thẳng vào mặt cô. Từ đó về sau,
vị này vướng lấy khối tình sâu nặng vì cô.
Một bữa kia, cô đau nặng, nhưng cũng gượng dậy mà cúng dường cho các sư.
Cô tuy đang lúc đau ốm, không ăn mặc trang điểm, song cũng muốn tiếp
rước quý thầy, nên thỉnh vào nhà để cô dâng vật thực cúng dường. Lúc ấy,
cũng có vị sa-môn si tình cùng đi. Thầy thấy cô y phục sơ sài lại càng
lộ rõ vẻ xinh đẹp sắc sảo. Thầy càng bị đắm sâu vào tình ái, không sao
chống lại nổi sức mạnh của ái tình. Bữa ấy, thầy về đến tinh xá, không
ăn uống nữa, tìm chỗ vắng vẻ ngồi một mình, luống những thương tưởng đến
cô kỹ nữ.
Đức Phật hiểu thấu được điều ấy. Chẳng bao lâu, cô kỹ nữ không qua khỏi
cơn bệnh nên lìa trần. Cô không có người thân kẻ thuộc, nên đã chết rồi
mà người ngoài không ai hay biết. Đức Phật muốn giúp cho vị sa-môn kia
thoát khỏi lưới tình, nên ngài đợi qua bốn ngày rồi mới dẫn các vị đệ tử
cùng đến nhà cô. Lúc ấy, cái xác của đã cô thành ra thối tha, hôi hám.
Khi mọi người đã nhìn thấy xác chết người kỹ nữ, đức Phật mới chỉ vào đó
mà phán hỏi vua Tần-bà-sa-la có mặt tại đó rằng: “Vật gì ở nơi đó vậy?”
Vua đáp: “Ấy là xác chết của cô Ri-ma-ti.”
Phật lại hỏi: “Ngày cô ấy còn sống, người ta dám bỏ ra bạc trăm, bạc
ngàn để được chung vui trong một đêm. Bây giờ, có ai muốn trả chừng phân
nửa số tiền đó để mua vui với cô nữa chăng?”
Vua đáp: “Không, trong nước tôi chắc chắn không có ai chịu bỏ ra dù một
đồng điếu vì cái xác ấy. Mà dù có cho không, cũng chẳng ai nhận lãnh làm
gì.”
Liền đó, Phật nói với các vị đệ tử quanh ngài rằng: “Đây là xác chết của
cô kỹ nữ Ri-ma-ti, xưa nổi danh là tay ca nhi tài sắc, đẹp đẽ hơn
người. Cái sắc đẹp ấy đã làm cho cô được biết bao người yêu thương, mà
bây giờ lại không còn ai đoái hoài đến nữa. Trong trần thế, mọi thứ đều
tan rã, mọi thứ đều chỉ là nhân duyên giả hợp.”
Nghe Phật dạy lời này, chín mươi hai ngàn người liền khi ấy hiểu ra được
pháp Tứ diệu đế (Bốn chân lý), và riêng vị sa-môn kia liền được giải
thoát khỏi lưới dục tình.