LẤY ĐUÔI LÀM ĐẦU
Thuở xưa, có một con rắn lớn, hằng ngày đi kiếm ăn trong rừng. Một
hôm, đuôi rắn với đầu rắn sanh chuyện đối nghịch cãi vã nhau. Đuôi thấy
mình cứ phải theo sau mãi, còn đầu thì được đi trước một cách oai vệ
thì tức lắm, phàn nàn. Nó đòi được đi trước.
Đuôi mới nói rằng, mình khỏe và to hơn, đáng lãnh phần trước. Nhưng đầu
nói rằng, mình phải đi trước luôn, bởi vì có tai để nghe, có mắt để
thấy, khỏi bị lầm lạc, và nhất là có miệng để ăn mà giúp cho đuôi được
sống. Nó lập luận rằng, như miệng mà không chịu ăn nữa, thì đuôi sống
thế nào? Đầu lại còn nói rằng, mình rờ rẫm được tất cả, thì cái trách
nhiệm đàng anh phải thuộc về mình.
Nhưng đuôi không chịu thua, cãi lại rằng: “Nếu không có tôi thì làm sao
anh đi được? Rồi nếu tôi quấn vào gốc cây trong năm ba ngày, chừng ấy
miệng anh lấy gì mà ăn, chẳng phải anh sẽ chết đói hay sao?”
Rồi đuôi nói sao làm vậy, liền quấn chặt vào gốc cây, khiến rắn không
thể bò đi đâu được mà kiếm ăn. Qua mấy ngày, đầu đói khát quá, ngóc dậy
không nổi, sợ chết, bèn chịu thua và nhận đuôi làm bề trên mà nhường cho
đi trước. Nó nói: “Thôi, từ nay anh cứ đi trước, còn tôi thì theo sau.”
Đầu nói xong, hai đàng đều thay bực đổi ngôi.
Nhưng đi trước được một lát, đến một cái hố có lửa đang cháy mạnh. Đuôi
vốn không quen đi trước, trườn ngay vào đám lửa bị bỏng da cháy thịt,
đau đớn vô ngần. Cũng may, khi ấy đầu hoảng quá không còn nhường nhịn gì
nữa, mới quay ngoắc lại mà bò tránh ra xa, nhờ vậy mà rắn khỏi chết
cháy.
Từ đó, đuôi chẳng bao giờ còn tranh đi trước nữa.