Thời gian này khi mà những cảm xúc phiền não như giận dữ, sợ hãi và thù
hận đang làm lớn dậy những vấn đề khổ đau trên toàn thế giới. Trong khi
tin tức hằng ngày lan truyền nhắc nhở nhớ lại những gì dữ dội của những
năng lực tàn phá bởi những xúc cảm như vậy, điều mà chúng ta phải hỏi
là chúng ta có thể làm được gì để vượt qua những vấn nạn này?
Dĩ
nhiên những xúc tình tai hại phá hoại luôn luôn là một phần
của những điều kiện hiện hữu của loài người – nhân
loại đã vật lộn với nó qua hàng nghìn năm. Nhưng chúng
tôi tin tưởng chúng ta có một cơ hội có thể làm một tiến
trình trong việc đối phó với chúng, thông qua sự cộng tác
giữa tôn giáo và khoa học.
Với
điều này trong tâm, chúng tôi, từ năm 1987, đã tham gia trong
một loạt chương trình đối thoại với những nhóm các khoa
học gia. Tổ chức bởi Viện Khoa Học và Đời Sống,
họ đã đang trên những chủ đề từ vật lý lượng tử
và vũ trụ học đến từ bi yêu thương và những cảm xúc
tiêu cực tàn phá. Chúng tôi đã thấy rằng trong khi khoa
học đang tìm cách cống hiến một sự hiểu biết sâu hơn
trên những lĩnh vực kiến thức của vũ trụ học, thì dường
như những luận giải của Phật học có thể thỉnh thoảng
cho những nhà khoa học một phương pháp mới để nhìn lại
những phạm trù của họ.
Sự
đối thoại của chúng tôi đã cung cấp những lợi ích không
chỉ cho khoa học, những cũng hữu ích cho tôn giáo. Mặc
dù người Tây Tạng có những kiến thức giá trị về thế
giới nội tại, chúng tôi đã bị vật chất giật lùi phần
nào do bởi một sự thiếu vắng kiến thức khoa học.
Giáo nghĩa đạo Phật nhấn mạnh tầm quan trọng của sự
thông hiểu thực tại. Vì thế, chúng ta nên lưu tâm về
những gì khoa học hiện đại đã thực khám phá qua những
kinh nghiệm và đo lường những sự vật mà họ đã chứng
tỏ là thực tế.
Lúc
bắt đầu những cuộc đối thoại này có rất ít người
chúng tôi từ phía đạo Phật và trước nhất chỉ minh tôi
và hai người thông dịch. Nhưng gần đây, chúng tôi đã
bắt đầu giới thiệu khoa hiện đại trong những tu viện
của chúng tôi, và tại cuộc đối thoại gần đây nhất có
hai mươi hay hơn, tu sĩ Tây Tạng trong cuộc hội kiến.
Những mục tiêu của cuộc đối thoại là trên hai trình độ.
Một là trình độ học thuật, sự mở rộng kiến thức. Đại
thể nói chuyện khoa học đã là một phương tiện đặc biệt
để thấu hiểu thế giới vật chất, làm một tiến trình
rộng lớn trong cuộc đời chúng ta mặc dù dĩ nhiên vẫn còn
nhiều vấn đề để khám phá. Nhưng khoa học hiện đại
dường như không chú trọng phát triển những kinh nghiệm nội
tại.
Trái
lại, đạo Phật, một tư tưởng Ấn Độ cổ xưa , phản
chiếu một sự quán sát tìm hiểu sâu xa trong những hoạt
động của tâm. Qua nhiều thế kỷ, nhiều người đã
khám phá ra điều mà chúng ta có thể gọi là những thể nghiệm
trên lĩnh vực này và có những kinh nghiệm đầy ý nghĩa ngay
cả phi thường như một kết quả của sự thực hành đặt
cơ sở trên kiến thức của họ. Vì thế, có nhiều hơn
những cuộc thảo luận và phối hợp học hỏi giữa những
học giả khoa học và Phật học trên lĩnh vực học thuật
có thể rất hữu dụng cho việc mở rộng kiến thức con người.
Một
trình độ hay một lĩnh vực khác, có phải chăng con người
hiện hữu để tồn tại, hạnh phúc và yên bình nội tại
là chủ yếu. Nói cách khác đời sống của con cháu chúng
ta và con cháu của chúng có thể không hạnh phúc, tuyệt
vọng, dữ dội và ngắn ngủi. Thảm kịch 11 tháng chín
năm 2008 chứng tỏ rằng kỷ thuật hiện đại và thông minh
con người bị hướng dẫn bởi hận thù có thể đưa đến
sự tàn phá khủng khiếp to lớn. Sự phát triển vật
chất chắc chắn cống hiến cho hạnh phúc – trong một vài
chừng mực nào đấy – và một tiện nghi thoải mái cho đời
sống. Những điều này không đủ. Để đạt đến
một trình độ sâu sắc của hạnh phúc chúng ta không thể
xao lãng sự phát triển nội tại. Thí dụ, chúng tôi
thấy rằng ý thức về những giá trị căn bản của nhân
loại không theo kịp với những phát triển mạnh mẽ mới
trong khả năng vật chất của chúng ta.
Vì
lý do ấy chúng khuyến khích những khoa học gia nâng cao thể
nghiệm trên những hành giả tâm linh Tây Tạng để thấy những
tác động nào của sự thực hành tâm linh có thể ích lợi
cho những người khác, bên ngoài những lý thuyết tôn giáo.
Một tiếp cận có thể giúp ích cho những khoa học gia trong
sự cố gắng để làm cho những hoạt động của những phương
pháp nội tại này rõ ràng. Điểm quan trọng ở đây
là để tăng cường sự hiểu biết đối với thế giới của
tâm, của ý thức và của những cảm xúc của chúng ta.
Những
thí nghiệm đã được tiến hành, cho thấy một số hành giả
có thể đạt đến một trình độ an bình nội tại ngay cả
khi đối diện với những trạng huống bị làm náo động,
hay quấy rầy. Những điều này chứng tỏ những người
như thế hạnh phúc hơn, ít bị ảnh hưởng bởi những xúc
tình tiêu cực tàn phá và hòa hiệp hơn đến những cảm nhận
của người khác. Những phương pháp này không chỉ hữu
ích, mà còn ít tốn kém: quý vị không phải mua bất cứ thứ
gì hay làm bất cứ thứ gì trong nhà máy, hãng xưởng.
Quý vị không cần dùng thuốc uống hay thuốc chích.
Câu
hỏi kế tiếp là làm thế nào để chia xẻ những kết quả
lợi ích này với những người khác hơn là đối với những
ai đã là Phật tử. Điều này không liên hệ đạo Phật
cũng như hay cũng giống với bất cứ những tôn giáo truyền
thống nào khác – nó chỉ đơn giản là vấn đề của sự
cố gắng để làm rõ khả năng của tâm con người. Mọi
người, chẳng kể là giàu hay nghèo, học vấn hay không học
vấn, đều có khả năng để hướng đến một đời sống
an bình và đầy đủ ý nghĩa. Chúng ta phải khám phá
thật sâu sắc, thật sâu xa một cách tối đa mà chúng ta có
thể, làm thế nào để điều ấy được hiển lộ.
Trong
lĩnh vực khám phá ấy, sẽ trở nên rõ ràng rằng những sự
quấy rầy náo động nhất không phải bị kích thích bởi
những nguyên nhân ngoại tại mà bởi những sự kiện nội
tại như thế làm khởi lên những xúc tình quấy rầy, náo
động. Phương thuốc giải quyết tốt nhất cho những
nguyên nhân đổ vở này sẽ đến thông qua sự nâng cao những
khả năng của chúng ta để tự chúng ta kiểm soát,kiềm chế
những xúc tình này. Cuối cùng chúng ta cần phát triển
một sự tỉnh giác điều này cung cấp những phương thức
và biện pháp để vượt thắng những xúc tình, cảm giác
tiêu cực gây đổ vở của chính chúng ta.
Những
phương pháp tâm linh rất sẵn sàng,hữu hiệu, và tiện dụng,
nhưng chúng ta phải chấp nhận đến khối lượng lớn những
người có thể không có xu hướng tâm linh. Chúng ta chỉ
có thể làm để những phương pháp này có tác động ảnh
hưởng rộng rải nhất. Điều này là quan trọng bởi
vì sự phát triển khoa học, kỷ thuật, và vật chất không
thể giải quyết những vấn nạn của nhân loại. Chúng
ta phải kết hợp sự phát triển vật chất với sự phát
triển nội tại của những giá trị nhân bản như vậy như
là từ bi yêu thương, bao dung, tha thứ, toại ý, và tự rèn
luyện.
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)
A
Collaboration
Between Science and Religion
January
14,
2003
By
His
Holiness Tenzin Gyatso, the 14th Dalai Lama
These
are
times when destructive emotions like anger, fear and hatred are giving
rise to devastating problems throughout the world. While the daily news
offers grim reminders of the destructive power of such emotions, the
question
we must ask is, what can we do to overcome them?
Of
course such disturbing emotions have always been part of the human
condition
- humanity has been grappling with them for thousands of years. But I
believe
we have a valuable opportunity to make progress in dealing with them,
through
a collaboration between religion and science.
With
this in mind, I have, since 1987, engaged in an ongoing series of
dialogues
with groups of scientists. Organized by the Mind & Life Institute,
they have been on topics ranging from quantum physics and cosmology to
compassion and destructive emotions. I have found that while scientific
findings offer a deeper understanding of such fields of knowledge as
cosmology,
it seems that Buddhist explanations can sometimes give scientists a new
way to look at their own field.
Our
dialogue has provided benefits not just for science, but also for
religion.
Though Tibetans have valuable knowledge about the internal world, we
have
been materially backward partly because of a lack of scientific
knowledge.
Buddhist teachings stress the importance of understanding reality.
Therefore,
we should pay attention to what modern scientists have actually found
through
experiment and through measurement the things they have proved to be
reality.
At
the beginning of these dialogues there were very few of us from the
Buddhist
side at first just myself and two translators. But recently, we have
started
to introduce modern science studies in our monasteries, and at our most
recent science dialogue there were twenty or so Tibetan monks in the
audience.The
goals of the dialogue are on two levels. One is at the academic level,
the expansion of knowledge. Generally speaking science has been an
extraordinary
tool for understanding the material world, making vast progress in our
lifetime though of course there are still many things to explore. But
modern
science does not seem to be as advanced regarding internal experiences.
In
contrast, Buddhism, an ancient Indian thought, reflects a deep
investigation
into the workings of the mind. Over the centuries many people have
carried
out what we might call experiments in this field and have had
significant,
even extraordinary, experiences as a result of practices based on their
knowledge. Therefore, more discussion and joint study between scientists
and Buddhists scholars on the academic level could be useful for the
expansion
of human knowledge.
On
another level, if humanity is to survive, happiness and inner peace are
crucial. Otherwise the lives of our children and their children are
likely
to be unhappy, desperate and short. The tragedy of 11th September 2001
demonstrated that modern technology and human intelligence guided by
hatred
can lead to immense destruction. Material development certainly
contributes
towards happiness - to some extent - and a comfortableway of life.
But this is not sufficient. To achieve a deeper level of happiness
we cannot neglect our inner development. I feel, for example, that
our sense of fundamental human values has not kept pace with powerful
new
developments in our material abilities.
For
that reason I have been encouraging scientists to examine advanced
Tibetan
spiritual practitioners, to see what effects of their spiritual practice
might be of benefit to others, outside the religious context. One
approach
would be to take the help of scientists in trying to make the workings
of these inner methods clear. The important point here is to increase
our
understanding of the world of the mind, of consciousness, and of our
emotions.
Experiments
have already been carried out that show some practitioners can achieve
a state of inner peace, even when facing disturbing circumstances. The
results show such people to be happier, less susceptible to destructive
emotions, and more attuned to the feelings of others. These methods are
not just useful, but cheap: you don't need to buy anything or make
anything
in a factory. You don't need a drug or an injection.
The
next question is how are we to share these beneficial results with
people
beyond those who happen to be Buddhists. This does not concern Buddhism
as such or any other religious tradition - it is simply a matter of
trying
to make clear the potential of the human mind. Everybody, whether rich
or poor, educated or uneducated, has the potential to lead a peaceful,
meaningful life. We must explore as faras we can how that can be brought
about.
In
the course of that exploration, it will become obvious that most
disturbances
are stimulated not by external causes but by such internal events as the
arising of disturbing emotions. The best antidote to these sources of
disruption
will come about through enhancing our ability to handle these emotions
ourselves. Eventually we need to develop an awareness that provides the
ways and means to overcome negative, disturbing emotions ourselves.
The
spiritual
methods are available, but we must make these acceptable to the
mass who may not be spiritually inclined. Only if we can do that
will these methods have the widest of effect. This is important because
science, technology, and material development cannot solve all our
problems.
We need to combine our material development with the inner development
of such human values as compassion,tolerance, forgiveness, contentment
and self-discipline.