Cuộc cách mạng khoa-học phát khởi ở
Tây phương từ thế kỷ thứ 16, phát triển mạnh trong thế kỷ thứ 17, mở đầu bằng
những tư tưởng và công trình khảo cứu của Nicolaus Copernicus (1473-1543),
Giordano Bruno (1548-1600), Galileo Galilei (1564-1642), Johannes Kepler
(1571-1630) v.v... Người ta gọi đó là 1 cuộc cách mạng khoa học, bởi vì nhờ đó
mà Tây phương thoát ra khỏi cảnh tăm tối đã kéo dài gần 1000 năm, từ năm 476
tới năm 1473.
Thời gian này thường
được gọi là thời Trung Cổ và cũng còn được gọi là thời kỳ tăm tối hay thời kỳ
hắc ám (Dark Ages). Chính trong khoảng thời gian này, Tây phương đã bị thống
trị bởi một ý thức hệ tôn giáo độc tôn. Những giáo điều, tín lý của Công Giáo,
tôn giáo của Tây phương, cộng với quyền hành của các lãnh tụ tôn giáo ở địa vị
nắm quyền, hay liên kết với những chính quyền đương thời, đã ngăn chặn sự phát
triển khoa học và tự do tư tưởng của con người. Mọi khám phá khoa học, mọi tư
tưởng trái ngược với Thánh Kinh đều bị lên án là “lạc đạo" (heretics),
phải diệt trừ.
Do đó, cũng chính trong khoảng thời gian này, Tây phương phải chịu đựng 8 cuộc
Thập Ác Chinh (Crusades) và hàng trăm ngàn các vụ xử án dị giáo (Inquisitions),
với kết quả là nhiều triệu người gồm già, trẻ, lớn, bé, trai, gái đã bỏ mạng
vì, hoặc bị tàn sát, có khi tập thể; hoặc bị tra tấn bởi những dụng cụ tra tấn
kinh khủng nhất trong lịch sử nhân loại (Hơn 40 dụng cụ tra tấn dã man này hiện
được trưng bầy trong 1 bảo tàng viện nhỏ tên là Medieval Dungeon trên đường
Jefferson, khu Fisherman Warf, tại San Francisco); hoặc bị treo cổ, hoặc bị đốt
sống v.v..., tất cả chỉ vì họ không chấp nhận hay có những tư tưởng ngược với
Thánh Kinh. Thánh chiến và tòa án xử dị giáo là những sản phẩm đặc thù của Công
Giáo ở Âu Châu, vì người ta không thể tìm thấy những thứ này trong lịch sử của
bất cứ tôn giáo nào ở Đông phương, nhất là Phật Giáo. Đó là những vết tỳ ố
không sao tẩy xóa được trong lịch sử loài người, dù Giáo hội Công giáo đã làm
hết sức để quảng cáo cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa ngụy trang dưới những chiêu
bài như nhân quyền, từ thiện v.v.. với hi vọng làm cho thế giới ngày nay quên
đi cái lịch sử tàn bạo của Giáo hội, đẫm máu và nước mắt của hàng triệu người
vô tội.
Cuộc cách mạng khoa học đã gây nên hai ảnh hưởng to
lớn: Trong giới khoa học, đó là khởi điểm của các tiến bộ khoa học hiện đại, vì
từ đó các khoa học gia đã thoát ra khỏi sự thống trị tư tưởng của tôn giáo;
trong xã hội đại chúng, đó là khởi điểm của sự đạp đổ nền độc tài tôn giáo và
những giáo điều lỗi thời, vì những khám phá khoa học mới đã có tác dụng mở mang
dân trí, chấm dứt 1000 năm tăm tối, giải phóng con người khỏi sự chuyên chế độc
tài của giới giáo sĩ, điển hình là cuộc cách mạng năm 1789 tại Pháp mà kết quả
là tước bỏ quyền hành của giới lãnh đạo Công giáo trong quần chúng, hay nói
theo John E. Remsburg trong cuốn False Claims: “tước khỏi những bàn tay đẫm
máu của Giáo hội Công Giáo những thanh gươm để giết người, và những bó củi để
thiêu sống người.”. Để có một nhận định khách quan và trung thực về
vấn đề trên, có lẽ chúng ta nên duyệt sơ sự diễn tiến của cuộc cách mạng khoa
học, một cuộc cách mạng vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Tây phương, được viết
trong các sách giáo khoa mà bất cứ sinh viên đại học nào học về khoa học cũng
phải biết.
Trong thời Trung Cổ, tuy
cũng có những tiến bộ về khoa học và toán học, nhưng về nhân chủng học và vũ
trụ học, tất cả đều dựa trên Cựu Ước trong Thánh Kinh, một cuốn sách viết bởi
nhiều môn phái trong nhiều thế kỷ. Ngoài ra, Tân Ước cũng được viết bởi nhiều
người trong nhiều thế kỷ sau khi Giê-su bị đóng đinh trên cái giá gỗ hình chữ
thập. Tuy ngày nay, nhiều học giả nghiên cứu Thánh Kinh, và ngay cả những tín
đồ Công giáo tiến bộ, có đầu óc suy luận và kiến thức về khoa học, đều công
nhận là cuốn Thánh Kinh chứa đầy những huyền thoại góp nhặt từ các huyền thoại
dân gian, đầy những sai lầm và mâu thuẫn, những tư tưởng dã man của thời bán
khai với những cảnh giết chóc, tàn sát tập thể, loạn luân v.v... và hoàn toàn
trái nghịch với những khám phá mới nhất đã được kiểm chứng của khoa học, nhưng
vào thời Trung Cổ, cuốn Thánh Kinh đã được giới lãnh đạo Công giáo coi như
chính là những lời của Thần của họ, do đó không thể sai lầm. Theo sự đoan quyết
của các nhà thần học Công giáo, dựa trên Thánh Kinh, thì thế giới mà chúng ta
đang sống là thế giới duy nhất do một vị thần mà họ gọi là Thượng Đế tạo ra, và
trái đất là trung tâm của thế giới này. Mặt trời và các hành tinh khác đều do
các thiên thần xoay vần xung quanh trái đất. Trên trái đất là 1 vòm trời
cứng để giữ nước ở phía trên, có những cánh cửa mở để nước rơi xuống thành mưa
theo hứng của Thượng Đế. Những sao trên trời là những ngọn đèn mà tối tối
Thượng Đế sai các thiên thần mang ra treo. Vì đó là những lời của Thượng Đế
trong Thánh Kinh nên bất cứ quan niệm nào không phù hợp với Thánh kinh đều bị
coi là "tà thuyết" và, theo Thánh Philastre, đương nhiên "sai
lầm đối với tín ngưỡng Công giáo" (Any other view, St. Philastrius
declared "false to the Catholic faith" ("Science and
Theology" by Andrew Dickson White).
Nhưng vào đầu thế kỷ 16,
Nicolaus Copernicus, một nhà vũ trụ học người Ba Lan, đã đưa ra một khám phá
mới: đó là, không phải là mặt trời và các hành tinh quay xung quanh trái đất,
mà chính là trái đất và các hành tinh quay xung quanh mặt trời. Copernicus
không dám phổ biến khám phá này như là một sự thực khoa học. Nhưng cuối cùng
ông cũng xuất bản một cuốn sách: "Chuyển động quay của các thiên
thể" (Revolutions of the Heavenly Bodies) trong đó có ghi những khám
phá của ông. Để tránh cho Copernius những hậu quả khó có thể lường trước
được, trong phần đề Tựa cuốn sách, bạn của Copernicus là Osiander đã khéo léo
trình bày công trình khảo cứu của Copernicus như là một giả thuyết (hypothesis)
hay là một nghịch lý (paradox). Nhưng, khi cuốn sách vừa được xuất bản thì
Copernicus qua đời, vào năm 1543. Do đó Tòa Thánh cũng làm ngơ và cho
phép các nhà thần học thỉnh thoảng được bàn tới "giả thuyết" của
Copernicus. Sự chống đối trong giới khoa học tuy có nhưng chỉ ngấm ngầm, không
ai dám lên tiếng coi thuyết của Copernicus là một chân lý, vì sợ bị kết án là
lạc đạo, tra tấn và mang ra xử tại tòa án xử dị giáo.
Tuy nhiên, có một triết
gia thuộc loại "uy vũ bất năng khuất", đó là Giordano Bruno, một linh
mục dòng Dominique người Ý. Bruno không những đồng ý với Copernicus mà còn táo
bạo hơn, đưa ra quan niệm là ngoài thế giới chúng ta đang sống có thể còn có
nhiều thế giới tương tự khác nữa. Điều này trái với lời của Thượng Đế trong
Thánh Kinh: Trái đất là trung tâm của thế giới duy nhất mà chúng ta đang sống.
Do đó, Bruno bị bắt giam trong 6 năm. Sau cùng, vì từ chối không chịu chấp nhận
những điều trái với niềm tin bắt nguồn từ những kết quả nghiên cứu khoa học
vững chắc mà ông cho là đúng dù rằng nếu chấp nhận là sai ông sẽ được tự do,
ông bị đưa ra tòa án xử dị giáo, kết án, dứt phép thông công và bị tuyên án tử
hình bằng cách thiêu sống. Ông bị các Linh Mục, những người có lòng thương yêu
kẻ thù (theo như lời dạy của Giê-su trong Thánh Kinh. TCN), dẫn từ nhà tù ra
nơi hành hình. Ông bị cột vào một cọc xung quanh có chất củi. Rồi các Linh Mục,
đệ tử của Chúa Ki-Tô, châm lửa và thiêu sống vị Thánh tử đạo vĩ đại nhất, hoàn
hảo nhất này. (He believed in a plurality of worlds, in the rotation of this,
in the heliocentric theory. For these crimes, and for these alone, he was
imprisoned for six years. He was offered his liberty, if he would recant. Bruno
refused to stain his soul by denying what he believed to be true. He was tried,
condemned, excommunicated and sentenced to be burned. He was taken from
his cell by the priests, by those who loved their enemies, led to the place of
execution.He was chained to a stake and about his body the wood was piled. Then
priests, followers of Christ, lighted the fagots and flames consumed the
greatest, the most perfect martyr, that ever suffered death. ("Ingersoll
The Magnificient" By Joseph Lewis)).
Năm 1616, kính thiên văn
đầu tiên của Galilei đã làm cho vòm trời trong Thánh Kinh rớt ra từng mảng.
Công cuộc khảo cứu của Galileo Galilei dựa trên sự quan sát thiên văn qua hàng
loạt những kính thiên văn ngày càng tân kỳ hơn, đã thực chứng quan niệm của
Bruno và đồng thời khẳng định thuyết của Copernicus như là một chân lý khoa
học. Chúng ta đã biết, năm 1633, dưới triều Giáo Hoàng Urban VIII, tòa án xử dị
giáo đã buộc Galilei phải sửa đổi khám phá khoa học của ông cho phù hợp với
Thánh Kinh, nghĩa là mặt trời quay xung quanh trái đất, và dù vậy ông ta vẫn bị
biệt giam tại nhà cho đến khi chết vào năm 1642. Chuyện được kể như sau:
"Năm 1633, khi
Galileo, dựa trên những dữ kiện khoa học không thể phủ nhận, đoan quyết trong
một cuốn sách khảo cứu thiên văn của ông rằng: không phải là mặt trời quay xung
quanh trái đất mà chính là trái đất quay xung quanh mặt trời, thì ông bị kéo ra
trước tòa án dị giáo của giáo hoàng Urban VIII, vốn là bạn của Galileo. Khi đó
ông đã già, gần chết. Giáo hoàng phán: "Trước khi chết, ngươì hãy sửa lại
điều trên vì nó ngược lại với thánh kinh. Bất cứ điều nào ngược với thánh kinh
đều đương nhiên sai lầm, vì thánh kinh là lời của Thượng Đế.
Galileo là một khoa học
gia vĩ đại, dù đã 80 tuổi, sắp chết, nhưng vẫn còn đầy đủ óc khôi hài tuyệt
vời. Ông nói: "Không thành vấn đề, tôi sẽ sửa lại lời tôi viết, tôi
sẽ viết lại trong sách của tôi đúng như lời Thượng Đế đã viết trong thánh kinh
- nghĩa là mặt trời quay xung quanh trái đất. Nhưng có một điều tôi cần trình
ngài rõ: cả trái đất lẫn mặt trời đều không đọc sách của tôi. Và sự thực thì,
trái đất sẽ tiếp tục quay xung quanh mặt trời. Nếu ngài nhất định muốn biết tại
sao thì tôi có đầy đủ bằng chứng. Tôi đã dùng cả đời tôi để nghiên cứu vấn đề
này, và những người có đầu óc khoa học đều tuyệt đối đồng ý với sự khám phá của
tôi. Trước sau gì rồi ngài cũng phải đồng ý vì không ai có thể chống lại sự
thực lâu dài”.
(Galileo was a great
scientist who, even at the age of eighty, when he was dying, had such a
beautiful sense of humor. He said: There is no problem. I will change it;
I will write in my book exactly what God has written in the bible - that the
sun goes around the earth. But one thing I must make clear to you: neither the
sun reads my book nor the earth reads my book. As far as reality is concerned,
the earth will continue going around the sun. And why should you insist?
Because I have every proof; I have devoted my whole life to the search, and all
those who have a scientific mind are in absolute agreement with me.
Sooner or later you will have to agree because one cannot remain against truth
for long. "Priests and Politicians", Second revised edition, Cologne,
West Germany, p.27)
Tuy vậy Galileo vẫn bị buộc
phải sửa đổi sự thực khoa học ông đã viết trong sách, bị kết án là "lạc
đạo" và bị biệt giam tại nhà cho đến khi ông chết, năm 1642. Nhưng lời
tiên đoán của ông đã thành sự thực, tuy hơi chậm. 359 năm sau, ngày 29 tháng 10
năm 1992, giáo hoàng John Paul II, tuyên bố vụ án Galileo là một sai lầm và
phục hồi danh dự cho Galileo, sau khi một ủy ban gồm những bộ óc thượng thặng
của toà thánh nghiên cứu trong 13 năm về vấn đề Galileo. Trong dòng thời gian
vô tận, 359 năm cũng chẳng phải là lâu. Và, 13 năm dùng để nghiên cứu một vấn
đề mà đối với toàn thế giới đã rõ như ban ngày từ mấy trăm năm nay phải chăng
phản ánh thực chất của những bộ óc thượng thặng đang ngự trị trong Tòa Thánh
Vatican?
Ngoài ra, cùng thời với
Galilei còn có nhà thiên văn và toán học người Đức là Johannes Kepler. Không
những Kepler đồng ý với Copernicus và Galilei mà ông còn đưa ra 3 định luật về
cơ học các thiên thể (celestial mechanics) để mô tả một cách vô cùng chính xác
sự chuyển động của các hành tinh, trong đó có trái đất, xung quanh mặt
trời. Đó là:
1. Quỹ đạo của các hành
tinh quay xung quanh mặt trời là hình ellip (bầu dục) thay vì hình tròn.
2. Các hành tinh quét
những khoảng không gian bằng nhau trong những khoảng thời gian bằng nhau.
(Nghĩa là tùy theo vị trí của hành tinh trên quỹ đạo ellip, vận tốc chuyển động
của hành tinh khác nhau).
3. Bình phương chu kỳ
quay T (thời gian quay được một vòng quỹ đạo) thì tỷ lệ thuận với lập phương
khoảng cách trung bình R giữa hành tinh và mặt trời. (T^2 tỷ lệ thuận với R^3).
Kepler cũng bị Tòa Thánh
chỉ trích, hành hung và bắt bớ giam cầm trong nhiều năm, nhưng các khoa học gia
khác như Descartes, Fermat, Newton v.v... đều ủng hộ ông cùng góp phần phát
minh ra những khám phá mới. Rút cục, giáo hội Công giáo chỉ còn biết đưa ra sắc
lệnh lên án các kết quả khảo cứu của Copernicus và Galilei là sai lầm, thí dụ
như: "Điểm thứ nhất, nói rằng mặt trời là trung tâm và không quay xung
quanh trái đất, là điên rồ, vô nghĩa, sai lầm về thần học, và là tà thuyết vì
trái ngược hẳn với Thánh Kinh; và điểm thứ hai, nói rằng trái đất không phải là
trung tâm mà lại quay xung quanh mặt trời , là vô nghĩa, sai lầm về triết lý,
và ít nhất từ quan điểm thần học, đối nghịch với chân tín ngưỡng"
(The first proposition, that the sun is the centre and does not revolve
about the earth, is foolish, absurd, false in theology, and heretical, because
expressely contrary to the Holy Scriptures; and the second proposition,
that the earth is not the centre but revolves about the sun, is absurd, false
in philosophy, and from a theological point of view at least, opposed to the
true faith. ("The Scientific Revolution" Edited by Vern L. Bullough.)
Và cấm các giáo sĩ và con chiên đọc sách của Copernicus và Galilei.
Lệnh cấm này kéo dài
suốt 278 năm cho tới năm 1821 mới được Giáo Hoàng Pius VII thu hồi. Nhưng cấm
thì cứ cấm, giới trí thức cùng người dân đọc thì vẫn cứ đọc. Dần dần quyền hành
tôn giáo ở Âu Châu không còn địa vị độc tôn và giữ quyền sinh sát như trước
nữa, vì cuộc cách mạng khoa học và các phát triển khoa học về sau trong mọi
ngành, nhất là về nhân chủng học và di truyền học, và phương pháp định tuổi của
vật chất bằng phóng xạ đồng vị của Carbon và của vài nguyên tố khác đã làm sụp
đổ tận gốc rễ thuyết sáng tạo trong Thánh Kinh, căn bản tín ngưỡng của Công
giáo. Đó là ảnh hưởng trực tiếp to lớn của cuộc cách mạng khoa học trên xã hội
Tây phương. Ngày nay, những người còn tin ở thuyết sáng tạo là do lòng tin lập
thành trong tôn giáo chứ không phải lòng tin qua suy lý khoa học.
Nhiều trí thức khoa học
hiện đại đã đặt vấn đề: trong một bối cảnh lịch sử cách mạng khoa học như trên,
thái độ của Phật Giáo sẽ ra sao? Cũng có vài trí thức Tây phương cho rằng có
thể thái độ của Phật Giáo cũng tương tự như của Thiên Chúa Giáo (Some Western
writers on religion seem to have assumed that this was so ("Buddhism and
the Scientific Revolution" By K. N. Jayatilleke)), nhưng những người hiểu
biết chút ít về Phật Giáo thì lại bác bỏ hoàn toàn luận cứ này. Thật vậy, giáo
lý căn bản của Phật giáo là chứng nghiệm bản thân, cho nên rất phù hợp với tinh
thần khoa học. Hơn nữa, Phật Giáo không có Thánh Kinh, không có bí tích bắt
buộc phật tử phải tin, không có thần quyền, không có giáo điều khô cứng, cho
nên chúng ta có thể đoan chắc rằng Phật giáo sẽ rất hòa hợp với những sáng tạo
trong khoa học đừng nói đến chuyện đối kháng hay tìm cách ngăn chặn, diệt
trừ.
Về phương diện thuyết
lý, quan niệm về vũ trụ của Bruno rất phù hợp với quan niệm của Phật Giáo cách
đây đã hơn 2500 năm về trước, rằng ngoài thế giới chúng ta đang sống còn
có hằng hà sa số thế giới khác. Nếu Bruno sống trong một xứ Phật Giáo thì Bruno
sẽ được tôn vinh thay vì đưa lên giàn hỏa để thiêu sống. Quan niệm tương đối
trong các Kinh Phật không có gì trái nghịch với quan niệm của Copernicus và
Galilei về các chuyển động của trái đất và các hành tinh xung quanh mặt trời.
Thật vậy, theo Phật Giáo thì mọi sự vật trên thế gian đều chỉ là tương đối.
Điều này có nghĩa là hình sắc, tính chất của mọi sự vật luôn luôn biến đổi tùy
theo cảnh giới trong đó sự vật thể hiện. Nói một cách giản dị thì tương
đối có nghĩa là "thấy vậy mà không phải vậy", bởi lẽ tùy theo quan
điểm và vị thế quan sát của mỗi người, danh từ khoa học gọi là "hệ thống
qui chiếu", hình sắc và tính chất của một vật có thể khác nhau. Cho nên,
một Thiền Sư hay một phật-tử có thể hiểu rất rõ rằng trong Thái Dương Hệ
thì trái đất quay xung quanh mặt trời, nhưng hàng ngày thì vẫn thấy mặt trời
"mọc" ở phương Đông và "lặn" ở phương Tây. Hai điều này
không có gì là trái ngược nhau, vì một thuộc Chân Đế và một thuộc Tục Đế.
Cuộc cách mạng khoa học
đã mở đầu cho một kỷ nguyên mới cho nền khoa học tân tiến hiện đại, và cho tới
ngày nay khoa học đã đạt được nhiều thành quả ngoạn mục trong mọi ngành. Song
song với sự phát triển của khoa học, càng ngày các khoa học gia càng nhận ra sự
tương đồng giữa những quan niệm xa xưa của Phật Giáo và những khám phá mới của
Khoa học, và trong nhiều vấn đề tư tưởng Phật Giáo đã đi trước khoa học khá xa.
Không những vậy, trong nhiều trường hợp, các khoa học gia đã phải mượn những tư
tưởng trong Phật Giáo để giải thích những hiện tượng khoa học. Lẽ dĩ nhiên,
trong một bài báo ngắn ngủi tôi không thể nào kể ra hết những sự tương đồng, dù
chỉ ở ngoài mặt, giữa khoa học và Phật Giáo. Sau đây tôi chỉ xin nêu ra vài thí
dụ quen thuộc.
Sự phát minh ra kính
hiển vi rồi kính hiển vi điện tử đã giúp con người nhìn thấy những vật nhỏ li
ti như các vi khuẩn mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Nhưng ngày xưa, Đức
Phật đã dạy các đệ tử mỗi khi uống nước hãy niệm chú để phổ độ cho các chúng
sinh nhỏ nhoi ở trong nước và ngài còn khẳng định trong mỗi giọt nước có tới
84000 vi vật. Chúng ta nên hiểu con số trên, tuy có nhiều ý nghĩa, nhưng trong
trường hợp này tượng trưng cho một con số lớn chứ không phải là một con số
chính xác. Điều Đức Phật dạy như trên ngày nay chúng ta có thể kiểm chứng bằng
kính hiển vi. Đọc Kinh Phật càng ngày tôi càng thấy nhiều điều kỳ lạ. Ở một
thời chưa có những dụng cụ khoa học tinh vi, nền khoa học Tây phương còn phôi
thai, mà Đức Phật đã biết những điều mà hơn 2000 năm sau khoa học tiến bộ Tây
phương mới kiểm chứng được, tôi nghĩ không có cách giải thích nào khác ngoài sự
tin tưởng rằng Đức Phật đã biết rõ cơ cấu huyền bí của vũ trụ. Thí dụ sau đây
sẽ chứng tỏ luận cứ trên không phải là hoang đường.
Chúng ta đã biết, về
thời gian thì Phật giáo có quan niệm "vô thỉ, vô chung", không có bắt
đầu và cũng không có tận cùng. Và khi được hỏi là vũ trụ hữu hạn hay vô hạn,
hay vừa hữu hạn vừa vô hạn, hay vừa không hữu hạn vừa không vô hạn, thì Đức
Phật giữ yên lặng, không trả lời. Có người diễn giảng là: sự hiểu biết về những
vấn đề này không ích lợi gì cho sự tu tập trong Phật giáo nên Đức Phật không
trả lời để cho hành giả khỏi vướng mắc vào những sự viển vông mà lo vấn đề tu
tập, thực tế hơn. Cũng có người giảng giải là Đức Phật giữ yên lặng để hiển
dương tính vô chấp trong Phật Giáo. Nhưng nếu chúng ta tìm hiểu ít nhiều về
những tiến bộ của khoa học hiện đại thì có thể chúng ta sẽ thấy rằng Đức Phật
không trả lời vì Người đã nắm vững cơ cấu huyền bí của vũ trụ, và thái độ của
Người cách đây hơn 2500 năm hoàn toàn phù hợp với những khám phá hiện đại nhất
của khoa học.
Thật vậy, các khoa học
gia, tuy chưa đạt tới kết luận chung cùng về nguồn gốc loài người và nguồn gốc
vũ trụ, nhưng tất cả đều đồng ý là thuyết sáng tạo có rất nhiều mâu thuẫn, vô
lý, và phản khoa học. Thí dụ như ánh sáng là những sóng điện từ và màu sắc của
ánh sáng tùy thuộc tần số dao động của ánh sáng. Ta có thể phân một loại ánh
sáng, thí dụ như ánh sáng trắng, ra làm nhiều ánh sáng màu sắc khác nhau qua
một chiếc lăng kính chẳng hạn, nhưng ánh sáng không phải là một "vật"
mà ta có thể chia làm 2 phần, sáng và tối, như Thượng Đế đã làm trong ngày thứ
nhất của thuyết sáng tạo. Tối là vì không có ánh sáng chứ tối không phải là một
phần của ánh sáng. Thí dụ thứ hai là khoa di truyền học ngày nay đã chứng
tỏ rằng các giống người khác nhau là do những đột biến di truyền trong những
khoảng thời gian rất dài, không thể quan sát được trong một vài đời người.
Trong hiện tại, không có một cặp vợ chồng người Việt Nam nào có thể sinh ra một
đứa con Phi Châu đen ngòm tuy thuyết Tiến Hóa không bác bỏ điều rất có thể
trong vài trăm ngàn năm sau, giống người Việt Nam sẽ dần dần đổi khác. Thuyết
Tiến Hóa cũng đã bác bỏ huyền thoại Adam và Eve là tổ tông loài người v.v..
Charles Darwin đã đưa ra thuyết tiến hóa nhưng cho tới nay vẫn chưa hoàn toàn
thuyết phục tất cả mọi người. Chúng ta đã biết, Phật giáo không chấp nhận
thuyết sáng tạo và khoa học cũng vậy và còn đang trên đường tìm ra chân lý. Hi
vọng trong tương lai khoa học sẽ đưa ra một thuyết phù hợp với quan niệm nghiệp
chuyển vô thỉ vô chung của Phật giáo.
Sau đây tôi xin trình
bày hết sức sơ lược quan niệm về thời gian và vũ trụ của khoa học hiện đại.
Chúng ta sẽ thấy những quan niệm này cũng là những quan niệm xa xưa của Phật
giáo. Vấn đề khá phức tạp nhưng phần lớn những điều tôi viết sau đây đều có thể
chứng minh bằng toán học.
Thuyết tương đối suy
rộng (general theory of relativity) của Albert Einstein đã vô cùng thành công
trong việc áp dụng vào việc tìm hiểu vũ trụ. Trong những thập niên 1960 và
1970, các khoa học gia đã làm nhiều thí nghiệm để kiểm chứng những sự tiên đoán
dựa vào thuyết này, và trong mọi trường hợp, thuyết tương đối suy rộng đã được
công nhận là đúng. Thuyết tương đối, tuy rất thành công trong việc tiên
đoán các hiện tượng ở cấp thô đại, nhưng lại gặp nhiều khó khăn chưa giải quyết
được khi áp dụng thuyết này vào những trường hợp ở cấp cực vi, tiềm nguyên tử
(subatomic), cấp vật chất thuộc lãnh vực khảo sát của cơ học nguyên lượng (quantum
mechanics). Tuy nhiên, thuyết tương đối của Einstein đã cho chúng ta một hình
ảnh chính xác về vũ trụ: "vũ trụ có thể có 3 cấu hình, hoặc
mở, hoặc đóng, hoặc phẳng dẹt." (Einstein's theory tell us that there are
three possible configurations that the universe might have. It is either
open, or closed, or flat. ("The Edges of Science" By Richard
Morris)). Nhưng dù theo cấu hình nào thì vũ trụ cũng phát khởi từ một sự bùng
nổ lớn (big bang). Thuyết "big bang" ngày nay đã được mọi người chấp
nhận kể cả Công giáo như tôi sẽ trình bày trong một đoạn sau.
Thuyết "big
bang" bắt nguồn từ sự khám phá ra hiện tượng "vũ trụ nở rộng"
(expansion of the universe) của Edwin Hubble vào năm 1929. Hubble quan sát được
rằng, các thiên hà (galaxy) cứ di chuyển mỗi ngày một xa trái đất hơn, và thiên
hà nào càng ở xa trái đất thì di chuyển càng nhanh, và khoảng cách giữa các
thiên hà cũng càng ngày càng xa dần. Điều này chứng tỏ vũ trụ không cố định mà
càng ngày càng nở rộng. Tính ngược thời gian thì tại một thời điểm nào đó, cách
đây khoảng 15 tỉ năm, vũ trụ chỉ là một dị điểm (singularity) vô cùng nóng và
vô cùng đặc theo nghĩa dị điểm này có 1 chất lượng vô tận (infinite mass). Dị
điểm này bùng nổ và biến đổi dần dần thành vũ trụ hiện nay. Sự bùng nổ
lớn này (big bang) được coi như là nguồn gốc của vũ trụ, và vũ trụ có cấu hình
nào, đóng, hay mở, hay phẳng dẹt, là do số lượng vật chất có trong vũ trụ.
Không đi vào chi tiết, vũ trụ đóng là một vũ trụ hữu hạn trong đó không gian tự
khép lại trên chính nó nhưng không có biên giới. Khuôn mẫu này khá trừu tượng
nhưng có thể mô tả được bằng toán học và người ta có thể tìm hiểu tính chất của
nó một cách khá chi tiết. Lượng vật chất trong vũ trụ đóng này sẽ làm cho vũ
trụ ngưng nở rộng trong tương lai và vũ trụ lại co lại dần dần thành 1 dị điểm
như lúc đầu, danh từ khoa học gọi là sự "tới hạn lớn" (big crunch).
Vũ trụ mở thì vô hạn (infinite), luôn luôn nở rộng vì lượng vật chất trong đó
không đủ để làm ngưng sự nở rộng này. Trọng trường có thể làm cho sự nở
rộng càng ngày càng chậm nhưng không bao giờ ngưng. Vũ trụ phẳng dẹt là vũ trụ
trong đó lượng vật chất đã tới hạn, nghĩa là vừa đủ để làm cho sự nở rộng hầu
như ngưng lại mà không phải là ngưng.
Như trên đã nói, thuyết
"big bang" đã được hầu như mọi người đều chấp nhận kể cả Công Giáo La
Mã. Thật vậy, Stephen Hawking, một vật lý gia nổi tiếng nhất hiện nay về những
thuyết vũ trụ của ông đã kể như sau:
"Năm 1981, khi dự
một cuộc hội thảo về vũ trụ học do các cha dòng Tên tổ chức ở Vatican, tôi lại
quan tâm tới vấn đề nguồn gốc và số phận của vũ trụ. Giáo hội Gia Tô đã phạm
phải một sai lầm nghiêm trọng đối với Galileo khi đặt luật lệ tôn giáo trên 1
vấn đề khoa học, rằng mặt trời quay xung quanh trái đất. Nay, nhiều thế kỷ sau,
giáo hội quyết định mời một số chuyên gia để cố vấn cho họ về vũ trụ học. Cuối
cuộc hội thảo, các tham dự viên được hội kiến với Giáo hoàng. Ông ấy bảo chúng
tôi rằng có thể nghiên cứu về sự tiến hóa của vũ trụ sau sự nổ bùng lớn, nhưng
không nên tìm hiểu về chính sự bùng nổ lớn vì đó là lúc sáng tạo và đó là sáng
tạo của Thượng Đế. Tôi rất mừng vì ông ta không biết đến đề tài mà tôi mới
trình bày trong cuộc hội thảo - có thể là miền không-thời gian hữu định nhưng
không có biên giới, nghĩa là không có bắt đầu, không có lúc Sáng Tạo."
(In 1981 my interest in
questions about the origin and fate of the universe was reawakened when I
attended a conference on cosmology organized vy the Jesuits in the Vatican. The
Catholic Church had made a bad mistake with Galileo when it tried to lay down the
law on a question of science, declaring that the sun went around the earth.
Now, centuries later, it had decided to invite a number of experts to advise it
on cosmology. At the end of the conference the participants were granted an
audience with the pope. He told us that it was all right to study the
evolution of the universe after the big bang, but we should not inquire into
the big bang itself because that was the moment of Creation and therefore the
work of God. I was glad then that he did not know the subject of the talk I had
just given at the conference - the possibility that space-time was finite but
had no boundary, which means that it had no beginning, no moment of Creation.
("A Brief History of Time" By Stephen Hawking, p. 116)).
Theo Stephen Hawking thì
"điều kiện biên của vũ trụ là không có biên giới". Vũ trụ có tính
cách hoàn toàn tự có sẵn và không bị ảnh hưởng của bất cứ gì ở ngoài nó.
Vũ trụ chẳng sanh chẳng diệt. Nó là như vậy. ("The boundary
condition of the universe is that it has no boundary." The universe would
be completely self-contained and not affected by anything outside itself.
It would neither be created nor destroyed. It would just be. (Ibid., p.
136)).
Một câu hỏi liên quan
đến quan niệm về thời gian là: Trước sự bùng nổ lớn thì thời gian ra sao? Theo
khoa học thì khi vũ trụ là một dị điểm thì tất cả những định luật vật lý, kể cả
quan niệm về thời gian đều không áp dụng được. Vì khi đó thời gian không còn
tính chất của thời gian nữa, ít nhất là theo nghĩa chúng ta thường hiểu về thời
gian. Cho nên, không thể nói là vũ trụ bắt đầu từ đâu, sanh ra từ đâu. Thuyết
này đã được kiểm chứng bằng toán học và hoàn toàn phù hợp với những sự kiện
trong khuôn mẫu nở rộng của vũ trụ (inflationary paradigm). Theo Hawking, nếu
vũ trụ chẳng sanh thì tất nhiên nó cũng chẳng diệt, vì thời gian cũng trở thành
vô biên (no boundary in time). Nếu thuyết của Hawking đúng thì vũ trụ có cấu
hình đóng như đã mô tả ở trên, nghĩa là tới một thời điểm nào đó thì vũ trụ
ngưng dãn thêm và bắt đầu co dần trở lại thành 1 dị điểm. Vậy sau đó thì sao?
Câu hỏi này không thích hợp vì không có gì có thể gọi là "sau đó".
"Sau đó" nằm trong phạm trù của quan niệm về một dòng thời gian,
nhưng thời gian lại mất thời gian tính khi vũ trụ là một dị điểm, cho nên những
thắc mắc về "trước big bang" và "sau big crunch" là những
thắc mắc vô nghĩa.
Chúng ta thấy rằng,
những thuyết mới nhất về vũ trụ trong khoa học hiện đại rất phù hợp với quan
niệm "vô thỉ vô chung", "vô thường" của Phật Giáo, và thái
độ giữ yên lặng của đức Phật trước những câu hỏi về siêu hình đã phản ánh sự
kiện nắm vững cơ cấu huyền bí của vũ trụ của Người. Cho nên, chúng ta có thể
nói, đối với cuộc cách mạng khoa học, Phật giáo không có gì phải chống đối, vì
thật ra cuộc cách mạng khoa học đã nằm trong các tư tưởng Phật giáo rồi. Kinh
điển Phật giáo là một rừng tư tưởng vĩ đại, rất phù hợp với tính chất thực tế
của khoa học, tự hợp (self-consistent), tự giải (self-explained), hoàn toàn
không có chút nào huyền hoặc, viển vông. Tâm Kinh viết rằng: "Không tướng
của mọi Pháp chẳng sanh chẳng diệt, chẳng nhơ chẳng sạch, chẳng tăng chẳng
giảm" chẳng phải đã nói lên tính chất không phụ thuộc vào thời gian, không
gian, mà còn đi xa hơn, không phụ thuộc vào cả tính chất vật lý nữa? Các
Thiền sư thường nói: thực chứng được Tính Không của mọi Pháp là thực chứng được
Phật Tánh. Nay chúng ta đã hiểu tại sao một số luận gia đã so sánh Phật
Tánh, Chân Như với Vũ Trụ vì ngoài đặc tính chẳng sanh chẳng diệt, chẳng tăng
chẳng giảm (lượng vật chất trong vũ trụ luôn luôn như vậy bất kể vũ trụ co hay
dãn), ngày nay, một số khoa học gia còn quan niệm phải nhìn vũ trụ một cách
toàn ký (holographic view of the universe). Cách nhìn toàn ký vũ trụ là nội
dung của Kinh Hoa Nghiêm, hiển nhiên không thuộc phạm vi đề tài của bài viết
này, nhưng tôi sẽ trình bày cách nhìn này trong một bài khác.
Theo: Phật Giáo và
Khoa Học
Nguồn: Đạo Phật Ngày
Nay