Mưa rả
rích suốt cả buổi chiều. Trời đã vào thu. Cơn mưa tháng bảy dìu dặt âm u phả
lên bầu trời một màu khói mây lãng đãng. Sân chùa yên vắng. Mấy chú chim sâu
thường ngày hót vang inh ỏi, lúc này cũng run rẩy nép mình dưới táng cây cao. Tôi
ngồi trực phòng khách không biết làm gì hơn là ngắm mưa rơi và ngâm nga mấy bài
thơ kệ. Mưa gió thế này thì chẳng ai đến chùa làm gì.
Chiếc Atila
vừa chạy vào sân. Nhìn thoáng qua, tôi nhận ra ngay dáng vóc nhỏ nhắn quen
thuộc của chị. Quả là một nữ Phật tử thuần thành. Chị đến chùa vào mỗi chiều
tan tầm, bất kể mưa to gió lớn, nước dâng ngập đường. Sư huynh tôi nhiều lần
lấy chị làm tấm gương sách tấn huynh đệ:
- Phật tử
Diệu Ân tinh tấn còn hơn mấy chú ở chùa. Mấy chú chớ có xem thường. Mai này qua
cầu giải thoát, hàng Phật tử tinh tấn thì bước trên cầu. Còn người xuất gia mà giải
đãi biếng trễ thì phải đi ở dưới… Có học có hành càng phải chuyên tu mới thành tựu
đạo quả.
Chị rũ áo mưa
ngoài hành lang, nhìn qua thấy tôi liền gật đầu chào:
- Dạ! Diệu Ân
chào sư chú.
Tôi vừa cạo
xong chỏm tóc để thọ sa di. Vì Sư huynh là trụ trì, nên Phật tử đến chùa thường
gọi tôi là sư chú.
Hai hôm rồi
chị không đến chùa. Chị vừa trở về sau chuyến đi làm từ thiện từ miền cao
nguyên lạnh giá…
Thấy chị xách
giỏ trái cây đi ngang phòng khách lên chánh điện, tôi khẽ reo lên:
- A! Phật tử
Diệu Ân đi cứu trợ vùng xa còn mang quà về cúng chùa. Mà chị mua chi nhiều vậy.
Chị cười, vẻ
rạng rỡ thành kính:- Dạ Diệu Ân mua ít trái cây, trước cúng Phật, sau để quý thầy
và mấy chú dùng…
- Có cả hoa
tươi Đà Lạt và hoa bất tử nữa…
- Dạ... giỏ
hoa cúng cho con bé. Nó rất thích hoa bất tử.
- Tôi lý sự:-
Chị ấy đã trở thành hoa bất tử... trong lòng người mẹ rồi còn gì.
- Chị trầm
giọng lễ phép:- Dạ! Vâng.
Hai năm
trước... cũng vào một buổi chiều mưa gió thế này, tôi ngồi tiếp một nữ tín chủ đến
chùa với vẻ mặt sầu bi ủ rũ. Người phụ nữ có gương mặt dịu dàng, nhưng ánh mắt chất
chứa cả bầu trời thương đau bị dồn nén đến tận cùng. Chị đưa tôi phong bì xin ghi
tên cúng thất cho đứa con gái mới mất. À! Một người mẹ mất con. Thảo nào mà chẳng
đau buồn. Tôi nhìn lướt qua. Còn trẻ thế mà đã sớm lìa xa cõi thế. Khi chị lên
chánh điện lễ Phật, tôi len lén nhìn theo, chỉ là tò mò thôi. Chợt nghe lòng dấy
lên một niềm thương cảm xót xa. Ngày tôi trốn gia đình đi xuất gia, mẹ thương
nhớ khóc suốt một thời gian dài. Sanh ly đã vậy, tử biệt càng muôn phần thống
thiết. Phật đã ví nước mắt chúng sanh nhiều hơn nước biển mà.
“Có người đến chùa vì lòng thâm tín mộ đạo,
muốn học hỏi tu tiến. Có người muốn tìm sự bình yên tĩnh lặng trong giây lát.
Cũng có người thất bại công danh sự nghiệp hay vì đau khổ tình trường mà tìm
đến chùa để mong được khuây khỏa giải bày. Phật lắng nghe tất cả. Ánh mắt từ bi
thương cảm của Phật xoa dịu hết những tâm hồn đau thương lạc lõng”. Tôi
nhẩm đọc câu mà lúc sinh tiền sư phụ thường dạy để suy nghiệm sự đời qua triết
lý nhà Phật. Rồi tự nhiên thấy mình cũng là một… tiểu hành giả của Như Lai, có
trách nhiệm lắng nghe và giải bày bao niềm vui nỗi buồn của nhân thế.
Lễ Phật xong,
chị xuống phòng khách đưa cho tôi tấm hình cô con gái xin thờ lại trong chùa. Chị
nhìn ảnh con, mắt đong đầy ngấn lệ:
- Tôi muốn
thờ cháu ở nhà. Nhưng người ta bảo không nên. Cháu bị tai nạn chết trẻ quá, cần
phải ở chùa để nghe kinh kệ. Tôi không thường đi chùa nên không hiểu biết. Xin
thầy chỉ dạy… gia đình phải làm gì để vong hồn cháu được sớm siêu thoát. Vợ
chồng tôi chỉ có mình nó. Nó là tất cả…
Chị quay mặt
ra sân như để cố kiềm chế một tiếng nấc. Tôi vội nói:- Dạ! Ảnh cô cứ để đây, Minh
Đăng sẽ thưa lại với thầy trụ trì.! À! Cô gọi Minh Đăng là chú được rồi. Minh
Đăng chỉ mới thọ sa di thôi…
Chị không
quan tâm điều tôi vừa nói. Lòng dạ người mẹ tan nát vì mất con thì gọi thầy hay
chú có gì là quan trọng. Ngồi một lúc chị bắt đầu kể về cô con gái duy nhất của
mình. Vợ chồng chị dành hết tình yêu thương, dồn bao tâm sức tiền bạc lo cho con
ăn học trong điều kiện tốt nhất. Cô lớn lên trong cảnh ấm êm sung túc của gia
đình, xinh đẹp, ngoan hiền và học giỏi các môn khoa học tự nhiên lẫn xã hội. Sau
bao năm dồi mài kinh sử, cô tốt nghiệp đại học với văn bằng ưu tú, có việc làm
tốt, lương cao. Vợ chồng chị rất tự hào và hạnh phúc như bất cứ bậc cha mẹ nào
nhìn thấy con mình thành đạt. Vậy mà niềm hạnh phúc ấy lại quá mong manh chóng
vánh. Một buổi sáng đi làm, cô bị tai nạn rồi ra đi mãi mãi:
- Tôi bây giờ
cũng như người chết rồi. Con mất. Chồng lâm bệnh. Tôi phải gắng gượng để làm
điểm tựa cho chồng… chỉ còn biết đi chùa cầu nguyện…
Đợi chị dứt
xong câu chuyện bi thương, tôi bắt đầu vận dụng chút kiến thức Phật học mà mình
có được để thuyết một bài pháp ngắn. Tôi nói rằng con người sanh ra đời không
ai tránh khỏi định luật vô thường sanh diệt. Không ai- kể cả Phật có thể làm
thay đổi cái định luật bất di bất dịch đó. Thời Phật tại thế, có người đàn bà
ôm đứa con mới chết của mình đến xin Phật ra tay cứu sống. Bà chỉ có một mình
nó. Và nó là tất cả cuộc sống của bà. Phật dạy bà đi xin một nắm tro của gia
đình nào từ xưa tới giờ chưa từng có người chết. Bà đi tìm khắp, nhưng không
nhà nào lại không có cảnh tang thương tử biệt. Thế là bà giác ngộ. Bà hiểu và
chập nhận hoàn cảnh bất hạnh của mình. Từ đó bà hướng lòng về Phật pháp…
Chị ngồi yên,
mắt dán chặt vào di ảnh con. Chị đang lắng nghe hay còn mải đắm chìm trong nỗi
suy tư sầu muộn. Tôi không thể nhận biết nên đành tiếp tục bài thuyết pháp của
mình. Ngoài trời mưa gió. Trong căn phòng nhỏ, tôi cất giọng đều đều cố để lấn
áp cơn mưa giông đang âm ỷ trong lòng người mẹ. Chị lắng nghe mà vẻ mặt thờ
thẩn ngây dại của người chìm trong mộng du. Tôi nói rằng trên đời này không có
gì đau khổ hơn khi tre già phải khóc măng non. Mất một đứa con, lại là con một,
thì sự sống của mẹ cũng chết dần chết mòn. Nhưng người chết rồi thì không thể
sống lại. Lòng thương con lúc này cần phải chuyển theo chiều hướng thiết thực
hơn để mong cứu rỗi vong linh người mới mất. Trong vòng bốn chín ngày vong hồn
người chết còn vất vưởng chơ vơ. Đây là lúc mà người thân trong gia đình cần
đến chùa tụng kinh, chí thành khấn nguyện cầu siêu bạt độ, làm điều phước thiện
hồi hướng công đức. Có như vậy thì người còn kẻ mất đều có phần phước đức…
Dù chị lắng
nghe tôi với lòng thành kính hay vì phép lịch sự thì ít ra chị cũng có đôi chút
am hiểu tỉnh ngộ. Tối hôm đó… chị đến chùa với nhang đèn hoa quả bày trước bàn
linh rồi ở lại tụng kinh. Suốt bốn chín ngày, trên bàn linh cô gái trẻ lúc nào
cũng đầy hoa tươi, bánh trái, khói hương nghi ngút. Người mẹ làm những gì có thể
làm cho đứa con gái vắn số. Sáng chị đến chùa, đứng lặng trước di ảnh con.
Chiều tối chị lên chánh điện, quỳ lạy Phật và nghe quý thầy tụng kinh. Cúng chung
thất con xong, chị vẫn đến chùa mỗi tối. Hai năm rồi, bước chân đi về của chị
đã trở nên quen thuộc dưới mái chùa. Tiếng tụng kinh của chị cũng hòa nhập ngân
vang trong một không gian ấm cúng đạo tình.
Thấy chị thường
đến một mình, tôi hỏi:
- Sao chị
không dẫn ông nhà đi tụng kinh luôn?
Chị đáp nhỏ
nhẹ:- Ông thích lắm, nhưng bệnh không thể ngồi lâu được… chú à. Ổng thích đọc và
nghiên cứu kinh sách của mấy chú cho mượn…
- À! Mà chị
đọc những sách đó có hiểu không?
Tôi hỏi vì
biết mấy chú nhà mình thường cho chị mượn nhiều bộ kinh sách mang tính triết lý
sâu xa.
Chị trầm ngâm
gật đầu :- Dạ Diệu Ân đọc lúc rảnh rỗi, có hiểu đôi chút.
- Nghe nói
Diệu Ân có đi làm từ thiện.
Chị cười nhũn
nhặn:- Dạ đâu có gì… chỉ là đi theo mấy chị bạn cho vui.
Chị đi làm từ
thiện cho vui… với cả tấm lòng nhiệt tình và cũng thường xuyên vào các ngày
cuối tuần. Chị tìm tới những khu dưỡng lão, viện mồ côi xa tít ngoài vùng ven.
Chị cũng đến những các buôn làng nằm trên các rẻo cao thưa vắng. Mỗi chuyến đi
là mỗi tầm nhìn được mở rộng. Mỗi chuyến đi giúp chị nhận thức rõ hơn bức tranh
muôn màu của kiếp sống nhân sinh.. Chị có được những giây phút tĩnh lặng trước
cảnh đồng quê sông nước hữu tình. Chị thích thú ngắm nhìn bao vẻ đẹp nên thơ của
núi đồi hùng vĩ. Và chị cũng xúc động thật nhiều khi đối diện với những mảnh
đời bơ vơ khốn khổ. Ngày qua ngày, những chuyến đi đã phần nào xoa dịu nỗi đau
mất con của người mẹ. Chị hiểu rằng trên cuộc đời này còn rất nhiều người bất
hạnh hơn mình. Chị yêu thương cuộc đời bằng cả tấm lòng sẻ chia thành thật.
Gian phòng
khách là nơi cất chứa thực phẩm gạo mì và cả áo quần cũ mà tôi tiếp nhận từ các
Mạnh Thường Quân. Cuối tuần chị tới chùa cùng nhiều nguồn hàng quyên góp của
bạn bè thân quyến. Tất cả được đóng gói và chuyển lên xe. Những chuyến xe đưa
chị cùng bạn bè trong nhóm từ thiện đi đến những nơi cần đến. Trong giỏ sách
chị đựng đầy các tài liệu in ra từ các bài kinh nhật tụng, các bài sám… những
bài giới thiệu về phương pháp dưỡng, chế độ dinh dưỡng:
- Chị in tài
liệu này để phát cho người ta à ?
- Dạ! Diệu Ân
in mấy bài kinh sám ngắn để các cụ già dễ đọc dễ thuộc. Còn phương pháp dưỡng
sinh thì dạy cho các em thanh thiếu niên, giúp chúng bảo vệ bản thân và môi
trường sống trong điều kiện tốt nhất.
- Chị biết phương
pháp dưỡng sinh?
- Trước đây
Diệu Ân có phụ trách bộ môn dưỡng sinh ở câu lạc bộ thể thao Quận.
Tôi liền gợi
ý:- À! Vậy Diệu Ân đến dạy cho mấy chú tập dưỡng sinh mỗi sáng đi. Mấy chú nhà
mình chỉ biết lo học, không chú ý đến vấn đề thể dục thể thao, giữ gìn sức khỏe
gì hết.
- Dạ… Nếu mấy
chú thích thì Diệu Ân sẽ dạy.
Tôi lắc đầu:-
Nói vậy thôi. Chị đưa tài liệu cho mấy chú tập là được rồi. Trông chị nhỏ nhắn
thế mà ban ngày đi làm, tối tụng kinh, cuối tuần còn đi làm từ thiện. Thời giờ sức
lực đâu mà chịu nổi. Lại còn công việc nhà nữa.
Chị cười: - Sức tới đâu làm tới đó chứ có
nhiều nhặn gì đâu sư chú. Diệu Ân từng đến các trại phong, đến những nơi điều
trị các căn bệnh hiểm nghèo của xã hội. Có rất nhiều y bác sĩ và cả những vị tu
sĩ trẻ đang dấn thân vì người bệnh suốt cả ngày đêm. Các vị làm việc trong môi
trường dễ bị lây nhiễm mà chẳng chút bạn tâm, ghê sợ. Ánh mắt nụ cười của các
vị luôn niềm nở bao dung. Lòng từ bi thôi thúc các vị dấn thân phục vụ chúng
sanh không chút vụ lợi. Họ chính là Bồ Tát hiện thân trong đời...
Tôi gật đầu:-
Vâng! Bồ Tát hiện thân trong đời với nhiều tâm nguyện và hình thức khác nhau. Họ
là những vị tu sĩ, những người mang màu áo trắng blu thánh thiện, và những
người cư sĩ giàu tâm đạo như chị đều là Bồ Tát…
Chị lắc đầu:-
Dạ thưa… Diệu Ân đang tập sự làm một cư sĩ tại gia bình thường chứ nào dám phát
nguyện hành Bồ Tát đạo…
Tôi cười: - Thì
chúng ta cũng là những người đang tập sự. Những vị Phật, Bồ Tát tương lai trong
đời thường…
* * *
Thấy chị
xuống nhà xe chuẩn bị mặc áo mưa ra về, tôi hỏi vói theo:
- Diệu Ân
không ở lại tụng kinh sao?.
- Dạ tối nay
Diệu Ân xin phép nghỉ tụng một bữa. Có mấy đứa cháu dưới quê lên chơi. Ông nhà
đang bệnh. Mấy hôm rồi vắng nhà… Tuần tới lại theo đoàn bác sĩ từ thiện xuôi về
miền sông nước…
Tôi bắt đầu
thuyết giảng:- Đi làm từ thiện hay ở nhà mà giữ được tâm an lạc thanh tịnh cũng
là tu rồi, chị ạ! Người hành Bồ Tát đạo thì ở bất cứ đâu cũng tu được.
Chị cười. Nụ
cười hiền lành tự tin của người luôn biết vượt qua chính mình. Chị đang dò dẫm trên
lối về- theo cách ví von của chị. Nhưng trên mỗi lối về của chị có nhiều hoa
thơm cỏ lạ, ươm mầm cho bao niềm tin và lẽ sống ngày mai.
Bóng nhỏ chiều
thu khuất dần sau làn mưa mây lất phất bụi mù.