X. PHẨM
ĐAO TRƯỢNG[88]
(DANDAVAGGA)
129. Ai cũng sợ dao gậy, ai cũng
sợ chết; hãy lấy lòng mình suy lòng người, chớ giết, chớ bảo giết.
130. Ai cũng sợ dao gậy, ai cũng
thích sống; hãy lấy lòng mình suy lòng người, chớ giết, chớ bảo giết.
131. Người nào cầu an vui cho
mình mà lại lấy dao gậy não hại kẻ khác, thì sẽ không được yên vui.
132. Người nào cầu an vui cho
mình mà không lấy dao gậy não hại kẻ khác, thì sẽ được yên vui.
133. Chớ nên nói lời thô ác. Khi
ngươi dùng lời thô ác nói với người khác thì người khác cũng dùng lời thô ác
nói với ngươi. Thương thay những lời nói nóng giận, thô ác, chỉ làm cho các
ngươi đau đớn khó chịu như dao gậy mà thôi.
134. Nếu ngươi yên lặng như cái
đồng la bể trước lời thô ác cãi vã, thì ngươi đã tự tại đi trên đường Niết-bàn,
người kia chẳng tranh cãi với ngươi được nữa.
135. Như với chiếc gậy, người
chăn trâu xua trâu ra đồng; sự già, sự chết cũng thế, thường xua chúng sinh đến
tử vong.
136. Kẻ ngu tạo ác nghiệp vẫn
không tự biết có quả báo. Người ngu tự tạo ra nghiệp để chịu khổ, chẳng khác
nào tự lấy lửa để đốt mình.
137. Nếu lấy dao gậy hại người
toàn thiện, toàn nhân[89], lập tức kẻ kia phải thọ lấy đau khổ trong
mười điều này: Thống khổ về tiền tài bị tiêu mất, thân thể bị bại hoại, bị
trọng bệnh bức bách, bị tán tâm loạn ý, bị vua quan bức hại, bị vu trọng tội,
bị quyến thuộc ly tán, bị tài sản tan nát, phòng ốc nhà cửa bị giặc thiêu đốt,
và sau khi chết bị đọa vào địa ngục.
138. Chẳng phải đi chân không,
chẳng phải bện tóc, chẳng phải xoa tro đất vào mình, chẳng phải tuyệt thực,
chẳng phải nằm trên đất, chẳng để mình nhớp nhúa, cũng chẳng phải ngồi xổm[90]
mà có thể trở nên thanh tịnh, nếu không dứt trừ nghi hoặc[91].
139. Người nào nghiêm giữ thân
tâm tịch tịnh, chế ngự, khắc phục ráo riết trên đường tu Phạm hạnh, không dùng
dao gậy gia hại sinh linh, thì chính người ấy là Bà-la-môn, là Sa-môn, là
Tỳ-kheo vậy.
140. Biết lấy điều hổ thẹn để tự
cấm ngăn mình, thế gian ít người làm được. Nhưng người đã làm được, họ khéo
tránh điều khổ nhục như ngựa hay khéo tránh roi da.
141. Các ngươi hãy nỗ lực sám
hối như ngựa đã hay còn thêm roi. Hãy ghi nhớ lấy chánh tín, tịnh giới, tinh
tiến, tam-ma-địa (Thiền định) trí phân biệt Chánh pháp, và minh hành túc[92]
để tiêu diệt vô lượng thống khổ.
142.
Người tưới nước lo dẫn nước, thợ làm tên lo uốn tên, thợ mộc lo nẩy mực cưa
cây, người làm lành thì lo tự chế ngự.