IX. PHẨM
ÁC
(PAPAVAGGA)
116. Hãy gấp rút làm lành, chế
chỉ tâm tội ác. Hễ biếng nhát làm lành giờ nào thì tâm liền ưa chuyện ác giờ
ấy.
117. Nếu đã lỡ làm ác, chớ tiếp
tục làm thêm, chớ vui làm việc ác. Hễ chứa ác nhất định thọ khổ.
118. Nếu đã làm việc lành, hãy
nên tiếp làm mãi, nên vui làm việc lành. Hễ chứa lành nhất định thọ lạc.
119. Khi nghiệp ác chưa thành
thục, kẻ ác cho là vui; khi nghiệp ác đã thành thục, kẻ ác mới hay là ác.
120. Khi nghiệp lành chưa thành
thục, người lành cho là khổ; khi nghiệp lành đã thành thục, người lành mới biết
là lành.
121. Chớ khinh điều ác nhỏ[87],
cho rằng: “chẳng đưa lại quả báo cho ta”. Phải biết giọt nước nhểu lâu ngày
cũng đầy bình. Kẻ ngu phu sở dĩ đầy tội ác bởi chứa dồn từng chút từng chút mà
nên.
122. Chớ khinh điều lành nhỏ cho
rằng: “chẳng đưa lại quả báo cho ta”. Phải biết giọt nước nhểu lâu ngày cũng
đầy bình. Kẻ trí sở dĩ toàn thiện bởi chứa dồn từng chút từng chút mà nên.
123. Như người đi buôn mang
nhiều của báu mà thiếu bạn đồng hành, tránh xa con đường nguy hiểm làm sao, như
kẻ tham sống tránh xa thuốc độc như thế nào, thì các ngươi cũng phải tránh xa
điều ác thế ấy.
124. Với bàn tay không thương
tích, có thể nắm thuốc độc mà không bị nhiễm độc; với người không làm ác thì
không bao giờ bị ác.
125. Đem ác ý xâm phạm đến người
không tà vạy, người thanh tịnh vô nhiễm, tội ác sẽ trở lại làm hại kẻ ác như
ngược gió tung bụi.
126. Con người sinh ra từ bào
thai, nhưng kẻ ác thì đọa vào địa ngục, người chính trực thì sinh lên chư
Thiên, còn cõi Niết-bàn chỉ dành riêng cho những ai đã diệt sạch nghiệp sanh
tử.
127. Chẳng phải bay lên không
trung, chẳng phải lặn xuống đáy bể, chẳng phải chui vào hang sâu núi thẳm, dù
tìm khắp thế gian này, chẳng có nơi nào trốn khỏi nghiệp ác đã gây.
128. Chẳng phải bay lên không
trung, chẳng phải lặn xuống đáy bể, chẳng phải chui vào hang sâu núi thẳm, dù
tìm khắp thế gian này, chẳng có nơi nào trốn khỏi tử thần.
116. Hãy gấp rút làm lành, chế
chỉ tâm tội ác. Hễ biếng nhát làm lành giờ nào thì tâm liền ưa chuyện ác giờ
ấy.
117. Nếu đã lỡ làm ác, chớ tiếp
tục làm thêm, chớ vui làm việc ác. Hễ chứa ác nhất định thọ khổ.
118. Nếu đã làm việc lành, hãy
nên tiếp làm mãi, nên vui làm việc lành. Hễ chứa lành nhất định thọ lạc.
119. Khi nghiệp ác chưa thành
thục, kẻ ác cho là vui; khi nghiệp ác đã thành thục, kẻ ác mới hay là ác.
120. Khi nghiệp lành chưa thành
thục, người lành cho là khổ; khi nghiệp lành đã thành thục, người lành mới biết
là lành.
121. Chớ khinh điều ác nhỏ[87],
cho rằng: “chẳng đưa lại quả báo cho ta”. Phải biết giọt nước nhểu lâu ngày
cũng đầy bình. Kẻ ngu phu sở dĩ đầy tội ác bởi chứa dồn từng chút từng chút mà
nên.
122. Chớ khinh điều lành nhỏ cho
rằng: “chẳng đưa lại quả báo cho ta”. Phải biết giọt nước nhểu lâu ngày cũng
đầy bình. Kẻ trí sở dĩ toàn thiện bởi chứa dồn từng chút từng chút mà nên.
123. Như người đi buôn mang
nhiều của báu mà thiếu bạn đồng hành, tránh xa con đường nguy hiểm làm sao, như
kẻ tham sống tránh xa thuốc độc như thế nào, thì các ngươi cũng phải tránh xa
điều ác thế ấy.
124. Với bàn tay không thương
tích, có thể nắm thuốc độc mà không bị nhiễm độc; với người không làm ác thì
không bao giờ bị ác.
125. Đem ác ý xâm phạm đến người
không tà vạy, người thanh tịnh vô nhiễm, tội ác sẽ trở lại làm hại kẻ ác như
ngược gió tung bụi.
126. Con người sinh ra từ bào
thai, nhưng kẻ ác thì đọa vào địa ngục, người chính trực thì sinh lên chư
Thiên, còn cõi Niết-bàn chỉ dành riêng cho những ai đã diệt sạch nghiệp sanh
tử.
127. Chẳng phải bay lên không
trung, chẳng phải lặn xuống đáy bể, chẳng phải chui vào hang sâu núi thẳm, dù
tìm khắp thế gian này, chẳng có nơi nào trốn khỏi nghiệp ác đã gây.
128. Chẳng phải bay lên không
trung, chẳng phải lặn xuống đáy bể, chẳng phải chui vào hang sâu núi thẳm, dù
tìm khắp thế gian này, chẳng có nơi nào trốn khỏi tử thần.