XIX. PHẨM
PHÁP TRỤ[143]
(DHAMMATTHAVAGGA)
243. Xử sự lỗ mãng[144]
đâu phải hạnh của người phụng thờ Chánh pháp, vậy người trí cần biện biệt đâu
chánh và đâu tà.
244. Không khi nào lỗ mãng, đúng
phép và công bình mới là người dẫn đạo. Kẻ trí nhờ sống đúng pháp nên được gọi
là người an trụ pháp.
245. Chẳng phải cậy nhiều lời
cho là người có trí, nhưng an tịnh không cừu oán, không sợ hãi, mới là người có
trí.
246. Chẳng phải cậy nhiều lời
cho là hộ trì pháp, nhưng tuy ít học mà do thân thực[145] thấy pháp,
không buông lung, mới là người hộ trì pháp.
247. Trưởng lão[146]
chẳng phải vì bạc đầu. Nếu chỉ vì tuổi tác cao mà xưng trưởng lão, thì đó là
chỉ xưng suông.
248. Đủ kiến giải chân thật[147],
giữ trọn các pháp hành[148], không sát hại sinh linh, lo tiết chế[149]
điều phục[150], người có trí tuệ đó, trừ hết các cấu nhơ, mới
xứng danh trưởng lão.
249. Nhưng người hư ngụy, tật đố
và xan tham, tuy có biện tài lưu loát, tướng mạo đoan trang, cũng chẳng phải
người lương thiện.
250. Nhưng người trí nhờ diệt
trừ tận gốc lòng sân hận, mới là người lương thiện.
251. Người vọng ngữ và phá giới,
dù cạo tóc cũng chưa phải là Sa-môn; huống còn chất đầy tham dục, làm sao thành
Sa-môn.
252. Người nào dứt hết các điều
ác, không luận lớn hay nhỏ, nhờ dứt hết các ác mà được gọi Sa-môn.
253. Chỉ mang bát khất thực, đâu
phải là Tỳ-kheo? Chỉ làm nghi thức tôn giáo, cũng chẳng phải Tỳ-kheo vậy.
254. Bỏ thiện[151] và
bỏ ác, chuyên tu hành thanh tịnh, lấy “Biết”[152] mà ở đời, mới thật
là Tỳ-kheo.
255. Kẻ ngu muội vô trí, dù làm
thinh cũng không thể gọi được là người tịch tịnh. Kẻ trí tuệ sáng suốt như bàn
cân, biết cân nhắc điều thiện lẽ ác mà chọn lành bỏ dữ, mới gọi là người tịch
tịnh. Biết được cả nội giới và ngoại giới, nên gọi là người tịch tịnh.
256. Còn sát hại chúng sinh, đâu
được xưng là Thánh hiền, không sát hại chúng sinh mới gọi là Thánh hiền[153].
257.
Chẳng phải do giới luật, đầu đà[154], chẳng phải do nghe nhiều, học
rộng[155], chẳng phải do chứng được tam muội, chẳng phải do ở riêng một
mình, đã vội cho là “hưởng được cái vui xuất gia, phàm phu không bì kịp”. Các
ngươi chớ vội tin điều ấy, khi mê lầm phiền não của các ngươi chưa trừ.