Chết & Tái Sinh
Tác giả: Thích Nguyên Tạng soạn dịch
15/09/2010 22:30 (GMT+7) Kích cỡ chữ:
Chết không phải là hết, mà chỉ là một sự
thay đổi về hình hài, dòng tâm thức vẫn lưu chuyển cho đến khi con
người ấy đạt đạo. Ðặc biệt theo truyền thống của Phật giáo Tây Tạng,
các vị Cao tăng sau khi viên tịch thường chọn phương pháp tái sinh
(Reincarnation) vào một cảnh giới khác để tiếp tục tu tập hoặc tái sinh
trở lại kiếp người trong những điều kiện thuận lợi hơn để hoàn tất hạnh
nguyện độ sinh mà họ còn dở dang ở kiếp trước. Trong bài này
chúng tôi sẽ giới thiệu bốn vị Lama tái sinh Tây Tạng nổi tiếng ở thế
kỷ 20 đã viên tịch đầu thập niên 80 và tái sinh trở lại kiếp người.
Hiện tại các "hài đồng Lama" này đang tu học tại các Phật học viện Tây
Tạng ở miền Nam nước Ấn Ðộ. Ðại đức Roger Kunsang, phóng viên tạp chí
Mandala, USA, đã viếng thăm các vị để thực hiện một cuốn băng video về
sinh hoạt hằng ngày của các vị Lama tý hon này.
Lama
Ling Rinpoche năm nay 10 tuổi, hiện đang tu học tại Phật học viện
Drelung, là hậu thân của cố Ðại sư Kyabje Ling Rinpoche (1903-1993),
từng là Viện trưởng Ðại học Phật giáo Gander, thầy dạy học cao cấp của
đức Dalai Lama thứ 14 và nhiều Lama nổi tiếng khác. Từ năm 1986 đến
những năm cuối đời, ngài được cung thỉnh sang châu AÂu và châu Mỹ để
truyền giới pháp cho người Tây phương tu học. Roger:Kính chào, chú khỏe không? Ling: Cảm ơn, tôi khỏe. Roger: Xin hỏi, năm nay chú bao nhiêu tuổi? Ling: Mười tuổi. Roger: Uớc mơ lớn nhất của chú là gì? Ling: Uớc mơ lớn nhất của tôi là mong ước một nền hòa bình thực sự trên hành tinh này. Roger: Còn hạnh phúc dành cho riêng chú? Ling: Dành cho mọi người. Roger: Làm sao chú có thể đạt được ước mơ đó? Ling: Cầu nguyện, thiền định và học hành. Không phải một người mà tất cả mọi người. Roger: Chú sẽ hóa độ cho mọi người chứ? Ling: Sẽ làm tất cả với khả năng của mình. Roger: Khi nào chú mới bắt đầu? Ling: Khi việc học và tu của tôi hoàn tất. Roger: Sẽ phải mất bao lâu? Ling: Tôi không biết, nhưng tôi phải hoàn tất. Roger: Theo chú, thiền định cần thực hành như thế nào? Ling:
Thiền à? Bạn nên quán tưởng đến đức Phật hoặc tập trung vào một đề mục
nào đó để tâm bạn được yên tịnh. Làm sao cho tâm bạn không dao động là
cốt lõi của thiền. Roger: Chú có lời khuyên nào cho các đệ tử (của vị tiền thân) trên thế giới? Ling: Hãy nỗ lực tu học, kiên nhẫn và không nên ích kỷ.
Năm
nay ngài 14 tuổi, hiện đang tu học tại Phật học viện Gander (ở Nam Ấn
Ðộ), được xem là hóa thân của cố Ðại sư Kyabje Trijang Rinpoche (1904 -
1981), là thầy dạy học trung cấp của đức Dalai Lama thứ 14. Roger: Kính chào chú, chú có khỏe không? Trijang: Khỏe, cảm ơn. Roger: Chú có nhớ gì về kiếp trước không? Trijang: Không, hiện tại tôi đang ôn lại những gì mà tôi từng biết. Roger: Chú học thuộc lòng có dễ không? Trijang: Dễ. Roger: Thời khóa biểu sinh hoạt của chú một ngày như thế nào? Trijang:
Tôi thức dậy vào lúc 5 giờ 30, tôi đi đảnh lễ bảo tháp vị tiền nhiệm.
Sau đó tôi có một thời kinh sáng, rồi dùng điểm tâm. Từ 7g30 đến 9g tôi
đọc kinh. Sau đó tôi nghỉ và chơi khoảng nửa giờ. Từ 9g30 đến 10g30 tôi
ôn lại các bộ kinh mà tôi từng thuộc trước đây. Từ 10g30 tôi học văn
phạm Tạng ngữ; 11g tôi thọ trai, 11g30 tôi tập viết. Từ 1g đến 2g30 tôi
nghỉ trưa. Thức dậy tôi uống trà rồi bắt đầu với lớp học tranh luận đến
5g. Sau đó là giờ tiểu thực; 6g tôi học giáo lý với thầy Khensur Lati
Rinpoche; 8g tôi tranh luận với các bạn cùng lớp và 9g đến 11g tôi tiếp
tục học thuộc lòng kinh. Sau đó tôi đi ngủ.
Mười
tuổi, hiện đang tu học tại Phật học viện Gander, là hậu thân của cố Ðại
sư Kyabje Zong Rinpoche (1905-1983), ngài từng là Viện trưởng Ðại học
Gander nổi tiếng ở Tây Tạng (từ năm 1959, trường này được dời sang Ấn
Ðộ), được xem là một người có nhiều pháp thuật trong giới Lama Tây
Tạng. Từ năm 1978 đến 1980, ngài thường đến phương Tây để thuyết giảng,
hàng ngàn tín đồ tại Ấn Ðộ và các nước ở phương Tây đã tìm thấy sự an
lạc và hạnh phúc từ lời dạy của ngài. Roger: Kính chào chú. Zong: Xin chào! Roger: Hôm nay là ngày nghỉ của chú? Zong: Vâng. Roger: Chú đang làm gì? Zong: Tôi đang chơi. Roger: Còn ngày mai? Zong: Ngày mai thứ hai, cũng là ngày nghỉ của tôi. Roger: Buổi sáng, bình thường chú làm gì? Zong: Tôi thức dậy vào lúc 6 giờ. Tôi tụng kinh đến 8g, rồi ăn sáng và nghỉ đến 9g. Sau đó tôi học giáo lý. Roger: Hiện nay chú đang học giáo lý gì vậy? Zong: Tôi đang học đến chương hai cuốn "Con đường hướng đến Trung đạo". Roger: Chương thứ nhất là gì? Zong: Gander Lha Gyema. Roger: Buổi sáng, học xong chú làm gì? Zong: Tôi nghỉ trưa và chơi đến 15 giờ. Sau đó tôi học đến 17 giờ. Học xong tôi đi tắm, ăn tối và đi ngủ. Roger: Chú có học tiếng Anh không? Zong: Có chứ! Roger: Chú có thích sang các nước phương Tây không? Zong: Có. Roger: Chú nghĩ là chú sẽ thuyết pháp cho Phật tử phương Tây chứ ? Zong: Tất nhiên. Roger: Khi nào chú mới bắt đầu? Zong: Thầy Tenzin biết việc ấy. Tenzin
(vị thị giả của Zong Rinpoche): Chúng tôi có dự kiến viếng thăm phương
Tây vào năm tới. Chú có thể nói một số thời pháp ngắn. Tuy nhiên, chú
thực sự sẽ làm công tác truyền giáo sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ. Roger: Rinpoche, quốc gia nào chú sẽ đến trước? Zong: Canada và Hoa Kỳ. Roger: Chú sẽ ở đó bao lâu? Zong: Khoảng ba tháng. Roger: Chú có nhắn nhủ với Phật tử phương Tây điều gì không? Zong: Xin đừng quên lời dạy của cố Ðại sư Zong Rinpoche (tiền thân của chú). Roger: Chú có thích thú vật không ? Zong: Có. Roger: Chú thích loài nào nhất ? Zong: Rùa. Roger: Tại sao chú lại thích rùa ? Zong: Vì nó không bỏ chạy, nó sẽ ở lại với bạn. Tôi đang nuôi 5 con. Roger: Chú có biết câu chuyện nào về thú vật không ? Zong:
Ồ rất nhiều, nhưng tôi thích nhất là câu chuyện về chú rùa con. Chuyện
kể rằng, một hôm rùa con đến hỏi bố mẹ: "Tại sao con cứ mãi mang cái
"tòa nhà" nặng nề này trên lưng hoài vậy?". Bố mẹ rùa nói: "Con may mắn
lắm mới có được nó, nó rất có ích khi con đi ra ngoài". Rùa con không
đồng tình với giải đáp kia nhưng chú nghĩ mình phải nghe và chấp nhận
lời dạy của bố mẹ. Rồi một ngày nọ, rùa con gặp bạn của chú, bạn ếch
cũng thắc mắc: "Tại sao bạn phải mang cái nhà trên lưng vậy ?". Rùa
chưa kịp trả lời, vừa lúc ấy có một người cưỡi ngựa chạy đến, ếch cấp
tốc nhảy xuống cái ao gần đó, còn rùa thì chậm chạp nhưng chú nhanh
chóng nhớ đến lời dạy của bố mẹ nên chú liền thụt đầu vào "ngôi nhà"
của mình. Bạn ếch lo lắng "chắc rùa đã chết rồi". Nhưng sau khi con
ngựa chạy qua rồi, chú rùa từ từ di động và bò đi. Chú không làm sao
cả. Chú nhớ lại lời của bố mẹ: "Này con trai, con may mắn mới có được
ngôi nhà ở trên lưng!".
|