Rich Fields, một nhà thơ, nhà văn, đệ tử
của Hòa thượng Chogyam Trungpa Rinpoche và nhiều bậc thầy nổi tiếng
người Tây Tạng, ông được ghi nhận là mắc bệnh ung thư phổi từ năm 1995.
Hiện nay ông đang giữ chức Tổng biên tập tạp chí Yoga và Phó tổng biên
tập nguyệt san Phật giáo Tricyle (xuất bản tại Hoa Kỳ). Ông đang cư ngụ
tại Fairfax, bang California với người điều dưỡng là bà Marcia Cohen.
Ông là tác giả của nhiều quyển sách Phật giáo có giá trị như "Làm sao
những con thiên nga đến được bờ hồ, Lịch sử Phật giáo nước Mỹ...". Cuộc
phỏng vấn này do đạo hữu Helen Tworkov (Tổng biên tập tờ Tricyle) thực
hiện vào tháng 5 năm 1997 để tìm hiểu quan điểm về cái chết của ông.
Tricycle: Lần đầu tiên khi biết mình ung thư, ông đã làm gì ?
Fields:
Vào tối hôm ấy, một vị Lama cho tôi một lời dạy của Ðức Phật Dược Sư
(Medicine Buddha) và tôi cảm thấy an ủi. Tôi xem căn bệnh nan y này là
một cơ hội tốt để tôi trả nghiệp. Ðó là một trong những Bồ tát hạnh mà
bạn phải thực hành. Quan điểm này rất khác biệt so với quan điểm của
phương Tây. Quan điểm của Bồ tát làm đảo lộn hết mọi thứ xung quanh nó.
Ðây là một pháp môn luyện tập của Kim Cương thừa, chấp nhận bất cứ mọi
hoàn cảnh khó khăn nào và phải đưa nó vào con đường tu tập, không cứ là
hoàn cảnh tốt mà bất cứ một tình huống nào cũng biến nó trở thành
phương tiện để tu luyện. Bạn có thể mong rằng "chứng bệnh này giúp tôi
mang lấy hết bệnh của tất cả chúng sinh, nhận lấy hết đau đớn của chúng
sinh, để cho họ hết bệnh và hết đau đớn". Bằng cách này, bạn tấn công
vào "bản ngã tự thương xót lấy mình" và nhiều vấn đề cơ bản khác phát
sinh khi chúng ta mắc bệnh, chẳng hạn như chúng ta tự hỏi "tại sao
tôi... ?".
Tricycle: Các bậc thầy của ông đã nói gì ?
Fields:
Câu nói đầu tiên của họ luôn luôn là: "Mọi người đều phải chết. Chết là
một sự thật". Hoặc "Chúng ta có thể điều trị bệnh này và con sẽ khỏi
thôi". Hay "Ồ, con chờ đợi cái gì nào? Có sanh ắt phải có tử". Rồi một
ý kiến khác "Con may mắn vì nó là một cơ hội tốt cho việc tu luyện của
con".
Tricycle: May mắn, bởi vì ông là một hành giả tu luyện?
Fields:
May mắn là vì có thời gian để chuẩn bị mọi thứ, dù bạn là một hành giả
hoặc không. Quan điểm thông thường ở phương Tây là "Ồ, may mắn là vì họ
đã chết trong lúc ngủ hay chết vì cơn đau tim hoặc chết đột ngột". Tuy
nhiên, bệnh ung thư là đặc biệt tốt cho bạn, bởi vì bạn có đủ thời gian
để tiên liệu mọi việc và giải quyết nó. Về việc tu tập thì theo lời dạy
của thầy Trungpa Rinpoche rằng: "Chết là sự thật, nó đến mà không báo
trước. Thân này sẽ trở thành một xác chết". Chết chỉ là một phần trong
đời sống của chúng ta. Nền văn hóa của phương Tây giúp đỡ chúng ta phớt
lờ với cái chết, nhưng phương Ðông thì phải nhìn thẳng vào cái chết, từ
một quan điểm ấy, một căn bệnh ở vào giai đoạn chót rất có thể hữu ích
cho việc tu tập tâm linh.
Tricycle: Những ý kiến "nó tốt cho việc tu tập của bạn" có quấy rầy ông không?
Fields:
Ở những trung tâm tu học điều đó thường được xem là chuyện đùa. Ðối với
một người chưa có kinh nghiệm thì điều đó thật phiền hà, họ lập tức
phản kháng, đầu hàng hay chấp nhận. Còn đối với tôi thì không.
Tricycle: Ông quan tâm đến việc tiên đoán sự phát triển của căn bệnh không?
Fields:
Không, quan điểm của tôi là "Tôi sẽ sống cho đến lúc chết", một việc mà
tất cả mọi người đều có thể làm. Tôi không hiểu hết giá trị của những
câu nói mà mọi người thường nói rằng: "Anh còn bốn tháng nữa để sống".
Và tôi không muốn tạo ra bất cứ một gánh nặng nào cho ai. Tôi không bao
giờ quan tâm đến những lời nói may mắn.
Tricycle: Ông sẽ chọn giải pháp nào giữa việc chấp nhận cái chết và cố gắng điều trị căn bệnh ở đoạn cuối?
Fields: Chúng
ta có quyền chọn lựa sao? Cuối cùng tất cả chúng ta đều phải chết. Chết
là sự thật, nó đến mà không cần báo trước, và thân này sẽ trở thành cái
xác. Phật giáo luôn luôn kiên định về vấn đề này. Những bác sĩ đầu tiên
nói với tôi rằng số lượng thống kê bệnh ung thư phổi giống như tôi đều
không có cơ may chữa khỏi. Tôi đã từng nói với các bác sĩ, tôi không
quan tâm đến việc nghe họ. Tôi sẽ sống cho đến khi tôi chết dù bốn
tháng hay năm năm. Các bác sĩ cũng như thế, họ cũng sống cho đến lúc
chết. Ông ta biết khi nào tôi chết nhưng ông ta thì không biết khi nào
đến lượt mình. Nếu tôi chống lại cái chết, có thể tôi sẽ chết sớm hơn.
Tricycle: Khi ông chống lại bệnh ung thư, nó có trở nên là một cái gì đó phân ly giữa nó và ông không?
Fields: Trước
hết, tôi cảm thấy nó giống như một cái gì đó đã tấn công tôi. Dĩ nhiên,
các tế bào tôi đã bảo vệ tôi. Những phản ứng đầu tiên của tôi là xác
định mình là một chiến binh đầy sức mạnh. Tôi phải chiến đấu. Sau đó,
có một lần chữa bằng hóa trị, tôi dùng Mật Chú và quán niệm thần Phẫn
nộ để tiêu diệt các tế bào ung thư trong thời gian hóa trị.
Tricycle: Việc công phu tu tập của ông có thay đổi khi ông được chẩn đoán không?
Fields: Công
việc tu tập của tôi càng trở nên tích cực. Tôi thấy có kết quả rõ ràng
hơn trong một thời gian ngắn so với những thành tựu thiền định mà tôi
phải bỏ ra trong một thời gian dài như trước đây.
Tricycle: Ông có bắt đầu dành nhiều thời gian cho công phu buổi sáng không?
Fields:
Có, tôi vẫn công phu như mỗi ngày. Tôi cảm thấy không có vấn đề là tôi
ngồi bao lâu hoặc có liên hệ đến chỗ ngồi. Việc hành trì của tôi vẫn
không thay đổi.
Tricycle: Nó có ảnh hưởng đến cách cư xử của ông không?
Fields: Có
thể. Tuy nhiên tôi vẫn có những thói quen thông thường. Tôi vẫn làm
việc như mọi ngày, vẫn giữ các mối quan hệ, vẫn viết bài và vẫn sống.
Ðôi khi tôi nghĩ mình nên gia nhập vào một trại tu dưỡng và tôi nỗ lực
tu tập để đắc đạo trước khi chết (cười lớn). Nhưng đồng thời tôi thích
chờ đợi từng phút giây, bình an và chiến đấu để sống một cách trọn vẹn,
và đó là những gì mà tôi chọn.
Tricycle: Ông có tự thương hại mình không?
Fields: Tôi
nghĩ tự thương hại mình là đi cùng với bản ngã. Khi điều này xảy ra lần
đầu tiên, nó mong muốn tất cả những nghiệp của tôi đến đậu đúng trên
chóp mũi của tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, liếc nhìn tôi và tôi bắt đầu
liếc nó trở lại. Ðó là bộ mặt của một chiến binh. Sau đó, tôi được chẩn
đoán. Allen Ginsberg gọi điện và nhắc cho tôi nhớ lời của thầy Trungpa
Rinpoche đã nói với Billy Burroughs, một người sống nhờ ghép bộ phận
gan mới. Rinpoche nói rằng: "Con sẽ sống hoặc sẽ chết, cả hai cái đều
tốt cả". Tôi không muốn cái chết của tôi là một kẻ đối đầu. Chết không
phải là một kẻ thù. Chết là một phần trong đời sống của chúng ta. Ung
thư có thể xem như là kẻ thù. Nhưng chính cái chết tự nó đến và đến
bất cứ lúc nào, nó không phải là một kẻ thù. Ðó là cái đã được chấp
nhận và đó là thế đứng của một chiến binh. Ðối với một chiến binh, chết
không phải là kẻ thù. Khi các sĩ quan đội quân cảm tử của Nhật Bản ra
chiến trận, họ thường được lãnh tiền thưởng cảm tử. Nếu bạn bước vào
chiến trận với sự can đảm không sợ hãi và biết rằng cái chết có khả
năng xảy ra, thì bạn sẽ chiến đấu giỏi hơn và bạn sẽ chiến thắng! Nhiều
pháp môn tu tập của Phật giáo nói chung là nhắm vào việc loại bỏ sự sợ
hãi về cái chết, một loại sợ hãi về tái sinh hay sợ hãi về cuộc sống
của chúng ta.
Tricycle: Ông đã chẩn đoán biết mình đang bệnh
ung thư còn tôi thì không. Có sự khác biệt nào giữa chúng ta? Có phải
ông hấp hối trước tôi? Có phải tình cảnh của ông có thức tỉnh về cái
chết trong khi tôi vẫn ở trong vòng ảo tưởng là tôi sẽ sống mãi?
Fields:
Không phải là bạn sẽ sống mãi mãi. Nhưng sự tính toán thời gian có hơi
khác biệt. Tôi được nói rằng tôi đang ở trong cơn nguy cấp. Sự lựa chọn
thời gian chính xác là một vấn đề. Nhưng tôi nói với một bác sĩ ở
Stanford về ý kiến thứ hai, tôi nói "Mọi người đều nói đây là bệnh
không thể cứu chữa được", và ông ta nói "Có phải ai đó nói với anh là
"không thể chữa được" ở giai đoạn cuối phải không?". Và tôi trả lời:
"Không có ai đề cập đến việc đó cả". Có nhiều căn bệnh không thể chữa
được hoặc mãn tính, nhưng có thể xoay xở và cứu vãn được ở giai đoạn
chót. Tôi đang sống với thời kỳ thay đổi thư?ng xuyên. Hiện nay tôi
đang ở trong tình trạng thuyên giảm. Bệnh ung thư giống như một con tê
giác (Rhi-noceros) bề ngoài của nó trông rất xấu xí, đôi mắt nhỏ, làn
da sần sùi, ruồi bu xung quanh, trông giống như một con kỳ lân hung dữ;
và đó là con tê giác hiền lành, đang nhai cỏ trong đầm lầy, không chú ý
đến bạn, bạn cảm thấy thuyên giảm và khỏe mạnh. Nhưng vào lúc nào đó,
con tê giác nhìn quanh quẩn, chạy như điên đến chỗ bạn... Sự khác biệt
ở đây là tôi luôn có một con tê giác ở xung quanh.
Tricycle: Ông tin điều gì sẽ xảy ra sau khi chết?
Fields: Tôi
không biết. Tôi nghĩ tôi cảm thấy thoải mái với một người theo thuyết
bất khả tri, có xảy ra hoặc không xảy ra cũng vậy thôi. Và tôi nghĩ là
tôi đồng ý với những gì mà cư sĩ Stephen Batchelor nói với mọi người có
lý khi tu tập để có một nơi tái sinh tốt, đó không phải là kinh nghiệm
của tôi. Tôi tu luyện tâm linh để có đời sống hiện tại tốt hơn, an vui
hơn... Và nếu kết quả tu tập giúp tôi trong đời sống này thì tôi chắc
rằng nó cũng giúp tôi lúc tôi chết, vì chết là một phần của đời sống.
Tricycle: Ông muốn an táng thi thể của mình như thế nào?
Fields: Tôi muốn nghe ý kiến của bạn trước.
Tricycle:
Tôi muốn theo phương pháp "không táng" (sky burial) ở Nova Scotia. Ðặt
thi hài trên vùng St. Lawrence để làm thức ăn cho chim đại bàng, quạ,
chó sói và côn trùng. Dĩ nhiên điều này bất hợp pháp, nhưng đó là sở
thích của tôi.
Fields: Tôi cũng thích kiểu "không táng" này,
tuy nhiên hỏa táng (cremation) thì dường như là một sự lựa chọn tốt
hơn. Nhưng phải là hỏa táng theo kiểu của người Ấn Ðộ, đặt thi thể lên
đống củi để thiêu. Ý kiến của tôi bị ảnh hưởng bởi lời dạy của thầy
Trungpa Rinpoche là không di chuyển thể xác chỗ khác trong 3 ngày đầu,
bởi vì cần có đủ thời gian để cho thần thức rời khỏi xác thân hoàn
toàn. Lý tưởng nhất là đặt thể xác trong chánh điện rồi đắp chiếc mền
lên, để cho mọi người nhìn thấy, chiêm nghiệm hoặc để quán tưởng tử
thi, và rồi có một buổi lễ đặc biệt được thực hiện. Nếu có một người
nào đó đến làm phép chuyển di tâm thức thì thật là tuyệt vời. Tôi nghĩ
thật là tốt biết bao cho mọi người có một buổi tiệc vào ngày ấy. Nói
chung, một lần nữa, tôi thích hỏa táng ngoài trời theo kiểu của người
Ấn.
Tricycle: Ông có thể khuyên điều gì cho những người có hoàn cảnh tương tự như ông?
Fields:
Tôi là nhân vật trung tâm của cuộc nói chuyện này, mọi người có thể tìm
thấy những điều hữu ích cho bản thân mình về sự lựa chọn phương pháp
điều trị theo y học truyền thống. Trong một số truyền thống tâm linh,
có một quan điểm cho rằng mọi việc đều xuất phát từ tâm, cho nên mọi
căn bệnh cũng phải được chữa trị từ tâm hay bằng cách luyện tập tâm
linh, tư duy tích cực hoặc có niềm tin. Có người nói rằng cả thân và
tâm đều có sự ảnh hưởng lẫn nhau. Nhưng một số người khác thì cho rằng
chỉ quan tâm đến việc điều trị bằng y khoa, kinh nghiệm của tôi là chữa
trị bằng thuốc Tây, bằng phương pháp xạ và hóa trị, nếu điều trị đúng
cách đúng lúc thì sẽ có kết quả tốt, thậm chí có một số người chữa trị
bằng độc dược nữa. Nói chung, theo tôi nguời bệnh phải theo dõi và kiểm
tra thường xuyên căn bệnh của mình rồi chọn lựa phương pháp điều trị.
Tôi thấy một số người đã chết vì bị hỗn loạn giữa các lối điều trị.
Tricycle: Vai trò của người chăm sóc bệnh như thế nào?
Fields:
Tôi thấy người săn sóc gặp khó khăn nhiều hơn người bị ung thư. Sức
chịu đựng của họ còn nhiều hơn người bệnh. Tôi may mắn có được Marcia
săn sóc. Cô ấy phát nguyện giúp đỡ tôi trong thời gian điều trị này. Cô
ấy cùng tôi đi bác sĩ, ghi chép, hỏi han và chuẩn bị mọi thứ cho cuộc
giải phẫu phức tạp. Giúp đỡ một người chống lại ung thư thật sự là một
điều khó khăn thử thách.
Tricycle: Ông có quan tâm đến việc chẩn đoán bệnh không?
Fields:
Lại đề cập đến vấn đề này một lần nữa. Thừa là không tốt. Một trăm phần
trăm là tôi sẽ chết. Nhưng tôi sẽ sống cho đến khi tôi chết. Có một
điều tôi muốn nói ở đây là giáo pháp của đạo Phật rất tuyệt vời ở phần
đầu, phần giữa và phần cuối, mọi người nên cầu học và tu tập trước khi
quá trễ