Shoichi was a one-eyed teacher of Zen, sparkling with enlightenment. He taught
his disciples in Tofuku temple.
Day and night the whole temple stood in silence. There was no sound at all.
Even the reciting of sutras was abolished by the teacher. His pupils had nothing
to do but meditate.
When the master passed away, an old neighbor heard the ringing of bells and the
recitation of sutras. Then she knew Shoichi had gone.
Ngôi chùa tĩnh lặng
Thiền sư Shoichi chỉ có một con mắt nhưng lấp lánh trong đó là ánh sáng giác
ngộ. Ngài dạy thiền ở chùa Tofuku.
Suốt ngày đêm, cả ngôi chùa sừng sững trong tĩnh lặng, không có bất cứ một âm
thanh nào.
Ngay cả việc tụng kinh cũng bị thầy hủy bỏ. Các thiền sinh không làm bất cứ điều
gì khác ngoài việc tham thiền.
Khi thiền sư viên tịch, một bà lão sống gần đó nghe tiếng chuông ngân và tiếng
tụng kinh. Bà biết ngay là thiền sư Shoichi đã qua đời.
Viết sau khi dịch
Sự tĩnh lặng là cần thiết cho việc tu tập. Thiền sư đã cố gắng tạo ra một sự
tĩnh lặng trong môi trường tu tập để giúp các đệ tử của mình dễ dàng hơn trong
việc thực hành thiền. Nhưng sự tĩnh lặng bên ngoài rồi cũng phải thay đổi theo
thời gian và hoàn cảnh, chỉ có sự tĩnh lặng trong nội tâm mới được bền vững mà
thôi!