Many pupils were studying meditation under the Zen master Sengai. One of them
used to arise at night, climb over the temple wall, and go to town on a pleasure
jaunt.
Sengai, inspecting the dormitory quarters, found this pupil missing one night
and also discovered the high stool he had used to scale the wall. Sengai removed
the stool and stood there in its place.
When the wanderer returned, not knowing that Sengai was the stool, he put his
feet on the master’s head and jumped down into the grounds. Discovering what he
had done, he was aghast.
Sengai said: “It is very chilly in the early morning. Do be careful not to catch
cold yourself.”
The pupil never went out at night again.
Một chuyến đi đêm
Thiền sư Sengai đang dạy thiền cho rất nhiều thiền sinh. Có một người trong bọn
họ thường thức dậy trong đêm, trèo qua bức tường của chùa và đi xuống phố chơi.
Một đêm nọ, khi ngài Sengai đi xem xét các phòng ngủ liền phát hiện thiền sinh
này vắng mặt. Ngài cũng tìm thấy cái ghế cao mà anh ta đã dùng để trèo qua
tường. Ngài lấy cái ghế đi và đứng thay vào chỗ đó.
Khi gã chơi rông trở về, không biết là ngài Sengai đang thế chỗ cái ghế nên đặt
chân đứng lên đầu thầy và nhảy xuống đất. Khi biết ra việc mình vừa làm, anh ta
kinh hoảng!
Nhưng vị thiền sư chỉ nói: “Trời sáng sớm lạnh lắm! Con hãy cẩn thận đừng để bị
cảm lạnh.”
Từ đó, anh thiền sinh này chẳng bao giờ ra ngoài vào ban đêm nữa!
Viết sau khi dịch
Anh thiền sinh này có thể nói là đã rơi vào tâm trạng khiếp sợ không sao tả xiết
khi bị bắt quả tang đi chơi đêm về lại còn cả gan đứng lên đầu thầy! Nhưng thiền
sư đã kéo anh ra khỏi tâm trạng đó bằng một lời nhắc nhở thể hiện tình thương
bao la không bờ bến! Cho nên, sự khiếp sợ trong anh đã chuyển sang thành kính
phục. Và sự kính phục bao giờ cũng có năng lực chuyển hóa mạnh mẽ hơn nhiều so
với sự khiếp sợ. Vì thế, điều tất nhiên là anh ta không thể tái phạm, dù chỉ một
lần!