Shoun became a teacher of Soto Zen. When he was still a student his father
passed away, leaving him to care for his old mother.
Whenever Shoun went to a meditation hall he always took his mother with him.
Since she accompanied him, when he visited monasteries he could not live with
the monks. So he would build a little house and care for her there. He would
copy sutras, Buddhist verses, and in this manner receive a few coins for food.
When Shoun bought fish for his mother, the people would scoff at him, for a monk
is not supposed to eat fish. But Shoun did not mind. His mother, however, was
hurt to see others laugh at her son. Finally she told Shoun: “I think I will
become a nun. I can be a vegetarian too.” She did, and they studied together.
Shoun was fond of music and was a master of the harp, which his mother also
played. On fullmoon nights they used to play together.
One night a young lady passed by their house and heard music. Deeply touched she
invited Shoun to visit her the next evening and play. He accepted the
invitation. A few days later he met the young lady on the street and thanked her
for her hospitality. Others laughed at him. He had visited the house of a woman
of the streets.
One day Shoun left for a distant temple to deliver a lecture. A few months
afterwards he returned home to find his mother dead. Friends had not known where
to reach him, so the funeral was then in progress.
Shoun walked up and hit the coffin with his staff. “Mother, your son has
returned,” he said.
“I am glad to see you have returned, son,” he answered for his mother.
“Yes, I’m glad too,” Shoun responded. Then he announced to the people about him:
“The funeral ceremony is over. You may bury the body.”
When Shoun was old he knew his end was approaching. He asked his disciples to
gather around him in the morning, telling them he was going to pass on at noon.
Burning incense before the picture of his mother and his old teacher, he wrote a
poem:
For fifty-six years I lived as best I could.
Making my way in this world.
Now the rain has ended, the clouds are clearing,
The blue sky has a full moon.
His disciples gathered about him, reciting a sutra, and Shoun passed on during
the invocation.
Hai mẹ con
Shoun là một thiền sư thuộc tông Tào Động của Nhật. Khi ngài còn là một thiền
sinh thì cha ngài đã sớm qua đời, nên ngài phải sớm hôm chăm sóc mẹ già.
Mỗi khi Shoun đến thiền đường, ngài luôn đưa mẹ cùng đi. Và vì có mẹ đi theo,
nên khi đến các tự viện, ngài không thể sống chung với tăng chúng. Vì thế, ngài
thường dựng một căn nhà nhỏ và chăm sóc mẹ ở đó. Ngài thường làm việc sao chép
kinh điển, thi kệ để kiếm chút đỉnh tiền mua thức ăn.
Khi thấy Shoun mua cá cho mẹ ăn, người ta chế nhạo ngài, vì một vị tăng sao lại
ăn cá! Shoun chẳng để tâm việc ấy. Tuy nhiên, mẹ ngài lại cảm thấy đau lòng khi
thấy những người khác cười chê con trai mình. Cuối cùng, bà bảo Shoun: “Mẹ muốn
làm ni cô. Mẹ cũng có thể ăn chay như con.” Bà làm như thế thật, và hai mẹ con
cùng nhau tu tập.
Shoun rất thích âm nhạc và là người chơi đàn tỳ bà rất giỏi. Mẹ ngài cũng biết
chơi. Vào những đêm trăng tròn, họ thường cùng nhau gảy đàn.
Một đêm nọ, có cô gái trẻ đi ngang qua nhà họ, nghe được tiếng nhạc và cảm thấy
rung động sâu xa, liền mời ngài Shoun tối hôm sau đến nhà cô chơi đàn. Ngài nhận
lời.
Vài ngày sau, ngài Shoun gặp cô gái trẻ ấy trên đường phố và ngỏ lời cảm ơn cô
vì sự tiếp đãi chu đáo. Mọi người nghe thấy đều cười nhạo, vì hóa ra ngài đã đến
viếng nhà một cô gái lầu xanh!
Ngày kia, ngài Shoun phải đi giảng pháp ở một ngôi chùa xa. Sau đó mấy tháng,
ngài trở về nhà và mẹ ngài vừa mới qua đời. Vì những người quen không biết tìm
ngài ở đâu nên lúc đó đang cử hành tang lễ.
Khi ấy, ngài Shoun liền tiến lên phía trước, cầm gậy gõ vào quan tài và nói: “Mẹ
ơi! Con trai mẹ đã về!”
Rồi ngài tự trả lời thay lời cho mẹ: “Mẹ rất mừng thấy con đã về.”
Và cuộc đối thoại được tiếp tục: “Vâng, con cũng rất mừng.”
Rồi ngài tuyên bố với mọi người quanh đó: “Tang lễ đã hoàn tất! Các vị có thể
chôn cất được rồi.”
Về già, ngài Shoun tự biết đã sắp đến ngày cuối đời. Một buổi sáng, ngài triệu
tập tất cả đệ tử đến và cho biết là đến trưa ngài sẽ thị tịch. Ngài thắp hương
trước di ảnh mẹ và thầy mình rồi viết bài kệ sau:
Sáu mươi năm sống giữa đời,
Tận tâm tận lực làm người tốt thôi!
Mây tan mưa tạnh hết rồi,
Trăng tròn vành vạnh giữa trời trong xanh.
Đồ chúng vây quanh tụng một thời kinh và ngài Shoun ra đi trong sự nguyện cầu
của họ.
Viết sau khi dịch
Sáu mươi năm nỗ lực tu hành chỉ để lại một câu chuyện đời thật giản đơn nhưng
không đơn giản. Làm một thầy tăng đi mua cá giữa chợ, vô tư đến viếng thăm nhà
một kỹ nữ lầu xanh, cho đến dự tang lễ mẹ không một giọt nước mắt hay một tiếng
than khóc... Đều là những chuyện để người đời chế nhạo mà không phải ai cũng có
thể làm! Nhưng với ngài đó đều là những việc làm tốt nhất, vì không ai có thể
làm tốt hơn! Cuối cùng, ngài bỏ lại tất cả để ra đi một cách an nhiên tự tại,
như người khách rời bỏ con thuyền khi đã cập bến sông!